"Nguyễn Manh Manh, em nói cái gì?" tiếng nói lạnh lẽo của Lệ Quân Ngự
đột nhiên vang lên, một giây sau, Nguyễn Manh Manh bị anh kabedon, dồn
vào trên tường.
Bóng người cao to đột nhiên gần kề, bao phủ cả người Nguyễn Manh Manh vào trong ngực.
Cô không nhịn được co rụt lại ra sau, đáng tiếc, tường chống phía sau lưng, không lùi được nữa.
"Em, em là nói..."
"Có bản lĩnh, liền lặp lại lời vừa rồi lần nữa." Người đàn ông ở trên cao
nhìn xuống, ánh mắt u lạnh thâm thúy nhìn chăm chú đến Nguyễn Manh Manh tê cả da đầu.
Nhưng, dù cho sợ, Nguyễn Manh Manh vẫn phải nói:
"Em nói... Em muốn chia tay với anh. Dù cho là giả làʍ ŧìиɦ nhân, cũng
phải giải trừ loại chia tay kia."
Cũng không tiếp tục là quan hệ
bạn bè trai gái với anh, cũng không phải vợ chồng chưa cưới, dù cho là
đối ngoại làm bộ quan hệ cũng cùng nhau giải trừ.
Lúc không thích anh, có thể dùng quan hệ này để ngụy trang.
Thích rồi, lại cũng không dám đòi hỏi nữa.
Nguyễn Manh Manh nói xong, giương mắt, đón lấy ánh mắt lạnh lùng sâu không thấy đáy của Lệ Quân Ngự.
Sắc mặt cô như thường, mắt hạnh thủy linh lóe ánh sáng thản nhiên, không uý kỵ nổi giận cất giấu trong cặp mắt thâm sâu kia của Lệ Quân Ngự tí nào.
Trong con ngươi lạnh như băng, ngoại trừ tức giận, tàn bạo, lạnh lẽo ra, còn cất giấu một tia không vui không dễ phát hiện.
Lệ Quân Ngự cụp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ đều có thể chọc giận anh tức giận, có thể dễ dàng làm anh mềm lòng kia.
Cuối cùng chỉ là nhíu mày, khóe môi chậm rãi nở một nụ cười gằn.
Hay, hay lắm, rất hay.
Chỉ chốc lát sau, Lệ Quân Ngự mới rốt cục chậm rãi mở miệng, "Rất tốt,
chính hợp ý anh... Như vừa nãy, diễn trò ở ngay trước mặt toàn trường,
anh cũng cảm thấy rất phiền phức."
"Thật, thật sao..." Tiếng nói của Nguyễn Manh Manh oa oa.
Rõ ràng nên là câu trả lời như cô mong muốn, tại sao, nghe vào trong tai, lại cảm thấy đầu quả tim có chút co rút đau đớn.
Quả nhiên, vẫn là cô quá không biết tự lượng sức mình, đòi hỏi quá nhiều sao?
"Nếu không em cho rằng thế nào?"
Lệ Quân Ngự nhìn mèo con bị anh đè trên tường, tiếng nói thấp thuần:
"Người trong hội đồng nhà trường biết thân phận của anh, không chỉ một
mình chủ tịch. Vở kịch vừa nãy kia nói không chừng đã truyền tới trong
giới của anh. Nguyễn Manh Manh, anh vì em, cũng coi như là phí hết tâm
tư."
Nguyễn Manh Manh: "..."
Cô cảm thấy đau lòng càng ngày càng rõ ràng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Lệ Quân Ngự: "Người nói yêu thích anh là em, người nói cần anh hôn tiếp
sức cũng là em... Nguyễn Manh Manh, em có biết hay không, đối với anh
mà nói, em đúng là phiền phức."
Nguyễn Manh Manh: "..."
Cô biết, cô đều biết, vì vậy... Cô mới càng thêm hổ thẹn, càng thêm không dám đối mặt anh.
Lệ Quân Ngự: "A... Có điều bây giờ vừa vặn. Tự em nói ra, cũng làm anh
bớt phiền phức. Nguyễn Manh Manh, em chia tay anh tiếp nhận. Vì vậy sau
này..."
Anh nhìn cô, sâu sắc.
Cuối cùng, mới dùng giọng
thấp lạnh đến hầu như không có nhiệt độ, chậm rãi phun ra mấy chữ cuối
cùng: "Không được gần anh thêm nữa."
Nói xong, Lệ Quân Ngự cười gằn, không chút quyến luyến rời khỏi.
Mất đi ôm ấp ấm áp, không có hơi thở quen thuộc bao phủ, Nguyễn Manh Manh
rốt cục giành lấy tự do, lại dưới chân mềm nhũn, dựa vào vách tường từng chút từng chút trượt xuống dưới.
Lạnh, lạnh quá.
Nhìn bóng lưng Lệ Quân Ngự đi xa, trong lòng Nguyễn Manh Manh bỗng nhiên nổi lên một mảnh lạnh lẽo.
*
"Ha ha ha, chờ một lúc trước tiên đi ăn bữa tiệc lớn lại đi KTV, sau đó sẽ đến quán Internet suốt đêm! Em mặc kệ em mặc kệ, anh cả, đêm nay anh
không thể thiết lập gác cổng cho em!"
"Đúng rồi đúng rồi, Tiểu Triệt Triệt còn phải mặc đồ nữ... Tiểu Triệt Triệt cậu cũng không thể chơi xấu..."
Bên trong phòng nghỉ ngơi chính là lúc huyên náo khí thế ngất trời, đột nhiên, cửa bị từ ngoài đẩy ra.
Một bóng dáng bé nhỏ, xuất hiện ở ngoài cửa.
"Manh Manh... Ai, cậu chạy đi đâu vậy? Mọi người đều đang chờ cậu đi chúc
mừng!" Mộ Cảnh Hành nhìn thấy Manh Manh, lập tức bính đi tới.
Một bên kéo cô lại, một bên nhìn phía sau cô.
"Vị kia của nhà cậu đâu, vì sao anh ta không có tới? Hôm nay anh ta là đại
công thần nha, phải cùng chúng ta chúc mừng một trận mới được."