Diêm Sâm cố ý tìm cớ để khơi mào tranh chấp. Đáng tiếc, ý nghĩ đó bị
chặt đứt, bị Nguyễn Manh Manh ngăn cản đám người Mộ Cảnh Hành... Diêm
Sâm xem thường mắng chửi: "Đồ nhát gan... Rõ ràng thích lại còn không
dám thừa nhận!"
Khi cậu ta nói câu này không phát hiện ra Diệp Phong đứng đằng sau cậu ta nheo lông mày.
"Bỏ đi, Diêm Sâm, chuyện kia chính là chuyện riêng của chị gái tôi... vẫn
là không nên nói ra trước mặt người ngoài." Lúc này giọng nói yếu đuối
của Nguyễn Kiều Kiều vang lên. Cô cố ý đi tới đằng trước kéo lấy tay áo
Diêm Sâm, giả bộ muốn nói lại thôi. Người khác nghe thấy cảm thấy khẳng
định là có nội tình, tất cả hiếu kỳ dồn ánh mắt về phía hai người.
Diêm Sâm cau mày: " Kiều Kiều, chuyện này chúng ta nhất định phải nói ra,
sao lại bảo đừng nhắc tới! Cho dù Nguyễn Manh Manh là chị gái của cô
cũng không thể mềm lòng."
"Cái này không có gì là sai... nếu như cậu không làm được thì để tôi. Dù sao tôi cũng không ngại làm người xấu!"
"Hơn nữa, nếu không muốn ai biết tốt nhất đừng có làm. Chính bọn họ là người không biết liêm sỉ, tại sao phải bảo vệ họ."
Diêm Sâm vừa nói xong, nhất thòi khiến cho người ngoài cuộc càng tò mò. Tất
cả mọi người đều không nhịn được truy hỏi đến cùng. Diêm Sâm thấy hai
bên đều là người của mình liền không giấu diếm kể lại hết cho bọn họ
nghe.
"Chuyện là tối hôm qua có người ở Tieba gửi thư nặc danh
cho Kiều Kiều, trong đó có một tin tức gây sốc, tôi đảm bảo nếu tin tức
này lộ ra sẽ khiến Nguyễn Manh Manh chịu không nổi."
"Tin tức gì, mau nói đi..."
Diêm Sâm nở nụ cười: " Hắc hắc, bây giờ không thể nói. Mấy người cứ chờ đi,
còn bây giờ cứ để cho đôi cẩu nam nữ kia đắc ý đi. Chờ thứ hai tranh cử, tôi sẽ nói chuyện dối trá của Nguyễn Manh Manh ra cho mọi người kéo cô
ta xuống."
*
Buổi tối chủ nhật 11:59, Nguyễn Manh Manh có
chút căng thẳng khi ngồi vào trước máy vi tính. Kết quả cuộc thi sẽ được công khai trên trang web chính thức của trường vào lúc 12:00 chủ nhật,
cũng chính là 0:00 thứ hai.
Nguyễn Manh Manh không quá lo lắng
cho điểm của mình mà cô lại lo cho Mộ Cảnh Hành và Cảnh béo. Nếu như
không nằm trong top 300 thì không có tư cách tranh cử! Ngồi trước máy
tính cô không hề ngừng cập nhật trang web, trước đó QQ cũng nhấp nháy
liên tục mà giờ cũng đã ngừng. Bọn họ chỉ là một nhóm nhỏ đi tranh cử,
lúc nãy đỏ vàng xanh còn làm trò vui mà bây giờ cũng căng thẳng đến cực
điểm.
12 giờ 00 phút 00 giây!
Lần thứ hai nhấn nút làm mới trang, bảng điểm trong website hiện ra, danh sách điểm được sắp xếp
theo thứ tự từ trên xuống dưới. Ở vị trí đầu tiên chính là "Nguyễn Manh
Manh": Nguyễn Manh Manh tổng điểm1050, xếp thứ nhất.
1050 điểm
đại diện cho ba môn, mỗi môn 150 điểm, văn hóa và khoa học đều được 300
điểm. Tức là tất cả bài thi đều không bị trừ một điểm gì, ngay cả phần
viết văn cũng được điểm tối đa, quả thực là kỳ tích! Song trước khi xem
điểm Nguyễn Manh Manh đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên không quá bất ngờ.
Cô và chị gái, Lệ Quân Triệt lại không gióng nhau, bọn học đều là những
thiên tài, có khả năng sáng tạo. Mà cô tăng hạng lại nhờ trí nhớ. Nếu
muốn cô làm thí nghiệm hay phát minh ra cái gì thì cô không thể so sánh
với Lệ Quân Triệt và chị gái.
Nhưng nếu là cuộc thi... không
sao, trong đầu cô có kiến thức vô hạn, cũng thuận tiện hơn. Nói cho cùng năm đó Tần Phương lén lút ngược đãi cô hại cô không thể viết được suy
nghĩ của mình ra, nhưng lại ma xui quỷ khiến khiến cô có theo quen ghi
nhớ mọi việc.
"Ngất xỉu" khiến cô không thể đem các con số trong
tâm trí mình ra ngoài một cách bình thường. Nhưng việc đó không ngăn cản được cô, cô như một chiếc máy ảnh ghi nhớ hết tất cả kiến thức trong
sách vở vào trí nhớ.
Tần Phương năm đó vì giúp Nguyễn Kiều Kiều
lót đường mà ngược đãi cô, cũng không biết Nguyễn Kiều Kiều lần này có
thể giữ lại được vị trí thứ hai như mọi lần không.
Nghĩ tới,
Nguyễn Manh Manh hạ tầm mắt xuống nhìn vào vị trí thứ hai. Thế nhưng
người đứng thứ hai không phải là Lệ Quân Triệt... Nhưng cũng không phải
là Nguyễn Kiều Kiều, mà là một người cô không ngờ đến, lông mi Nguyễn
Manh Manh khẽ run lên!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT