Lời nói của Nguyễn Manh Manh, hầu như là không chút nào cho Lệ Quân Ngự mặt mũi.
Dứt lời, liền thấy sắc mặt người đàn ông tâm tình bất định đột nhiên rùng
mình, đôi mắt bị hàn băng bao trùm, lạnh lẽo đến mức làm người kinh hãi.
Tay nhỏ của Nguyễn Manh Manh để ở trong lòng, hai con mắt trợn tròn lên, không chút nào yếu thế đón ánh mắt lạnh lẽo của anh.
Kì thực, lông tơ phía sau lưng đã hoàn toàn dựng ngược lên.
Muốn không phải vì cạnh tranh một hơi, nói không chừng vào lúc này cô cũng
sớm đã không có tiết tháo, ôm lấy chân dài của bạo quân đại nhân làm
nũng xin tha.
Không khí vào đúng lúc này, đọng lại.
Đôi mắt như ngọc của Lệ Quân Ngự, dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia, bàn tay nắm ở dưới cằm cô liền nhẹ nhàng thu về.
"Em nói không sai..." Anh mở miệng, giọng nói thấp đến mức tận cùng, lộ ra hơi thở cấm dục.
"Anh đúng là đã nói, không quan tâm em nữa. Nhưng... Nó không có nghĩa là, những người khác có thể nhúng tay."
Ý tứ chính là, Lệ Quân Ngự anh không để ý đến Nguyễn Manh Manh cô, những người khác cũng không để ý đến như vậy.
Vì vậy, để "những người khác" trong miệng Lệ đại thiếu Cảnh Dịch Tranh, đương nhiên, cũng không thể.
"Anh..." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ ửng của Nguyễn Manh Manh, lóe qua mấy phần quật ý.
"Lệ Quân Ngự, anh dựa vào cái gì mà không cho anh Cảnh giúp em... Anh, anh quả thật là không nói đạo lý!"
Người đàn ông nhíu mày, cằm hơi ngẩng kiêu căng đến cực điển: "Lúc nào anh nói với em, anh là người nói đạo lý."
Nguyễn Manh Manh suýt chút bị những lời này làm cho nhồi máu.
Đường đường đại thiếu gia của Lệ gia, người cầm lái khoa học kỹ thuật Ngự
Diệu , người thừa kế đời tiếp theo của tập đoàn Lệ Thịnh, lại nói với
cô, anh không phải là một người nói đạo lý !
Anh có bản lĩnh,
ngay ở trước mặt hồi đồng quản trị cao tầng của công ty, ngay ở trước
mặt các cổ đông khác, lặp lại câu nói này một lần nữa đi.
Nguyễn
Manh Manh bị Lệ Quân Ngự làm tức giận đến đau gan, dùng sức xô đẩy: "Anh tránh ra, em không muốn nói chuyện với anh... Dù sao cái hiệp nghị này
em sẽ không ký, có anh Cảnh là được rồi, em không cần anh tài trợ... Em
phải về nhà, tôi... A..."
Lời còn chưa nói hết, đôi môi lạnh lẽo
của người đàn ông đã mạnh mẽ chặn ở trên cái miệng nhỏ nhắn làm cho
người khác tức giận của cô.
Văn phòng to lớn, nhất thời chỉ còn lại âm thanh ưm của thiếu nữ.
Hồi lâu không có hưởng qua tư vị của mèo con.
Môi mỏng man mát kề sát ở trên đôi môi thơm ngon ngọt miệng của cô, liền không muốn rời khỏi.