Chào Em Vợ Yêu Ngọt Ngào Của Anh
2 năm
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 Chương tiếp
Nguyễn Manh Manh nhìn như tiêu sái nhấc tay nộp bài thi. Kì thực, vẫn luôn kiên cường chống đỡ. Chờ cô nộp bài thi, đi ra khỏi phòng học, đi đến chỗ ngoặc bên cầu thang
người bên ngoài không nhìn, rốt cuộc cũng không không chống đỡ được. Đầu... Thật mệt... Hết thảy trước mắt đều trở nên choáng váng lên, loại cảm giác sợ hãi phát
ra từ nội tâm này, cảm giác cô độc, làm cho cả người cô run rẩy không
thôi. Cô đưa tay đỡ lấy vách tường, không nghĩ tác dụng phụ tới cơ thể lần này, sẽ đến mãnh liệt như vậy. Đây đại khái, chính là kết quả cô kiên cường chống đỡ đi. Vừa nãy, khi cô làm được một đề cuối cùng, loại cảm giác choáng váng càng quen thuộc kia cũng đã kéo tới. Nhưng Nguyễn Manh Manh vì để cho những kia xem thường cô, người cố ý tìm cớ, bị hung hăng vả mặt. Cũng vì để cho những người kia, đừng tiếp tục đến phiền cô, cô gắng gượng
cảm giác choáng váng khổ sở, mạnh mẽ viết xong một đề cuối cùng. Mà bây giờ, chính là tác dụng phụ phản phệ. Trời đất quay cuồng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Dù cho cô so với người bên ngoài càng nhịn giỏi đau đớn, nhưng cơ thể đã nhẫn nại đến điểm giới hạn. Nguyễn Manh Manh hít sâu một hơi, cuối cùng cũng đến cực hạn. Thiếu nữ đau khổ nhíu lông mày, từ trên cầu thang, cả người ngã xuống. Ở thời khắc nhắm mắt lại cuối cùng, cô nghĩ, may mà cô không sợ đau. Bằng không, từ trên cầu thang lăn xuống, thật là có bao nhiêu đau mà... * Lúc Nguyễn Manh Manh tỉnh lại lần nữa thì, cả người đau đớn trong dự tính,
cảm giác tứ chi nhức mỏi, cũng chưa từng xuất hiện. Không chỉ
có như vậy, Nguyễn Manh Manh còn ngạc nhiên phát hiện, cô không chỉ
không có nằm ở trên giường bệnh, quấn lấy băng vải tiếp nhận trị liệu. Trái lại chính lấy một loại, hết sức thân mật tư thái, ngủ ở trong ngực của người đàn ông nào đó. Chờ chút... Người đàn ông! ? Trong lồng ngực! ! ! Mắt hạnh đẹp đẽ của Nguyễn Manh Manh dùng sức chớp chớp, không dám tin
tưởng nhìn hầu như kề sát ở trước mắt cô, âu phục sẫm vào của người đàn
ông. Cô cho rằng mình đang nằm mơ, lại dùng đầu ngón tay đâm đâm "vật thể" trước mắt. Lồng ngực cứng rắn, thuộc về nam tính, không sai. Xúc cảm phía dưới ngón tay, là âu phục đặt trước có chất liệu tốt nhất, ngón tay theo cái cà vạt màu đen hướng lên trên. Đầu thoáng dựa ra, cùng cái ôm ấp có chút quen thuộc kia kéo dài khoảng cách. Mắt hạnh cũng thuận theo nâng lên. Cho đến giờ phút này, Nguyễn Manh Manh mới rốt cục thấy rõ. Cô, cư, nhiên, là, ngủ, ở, bên, trong, ngực, Lệ, Quân, Ngự! ! ! Mà người đàn ông đang ôm cô, lúc này đã phát hiện ra mèo con trong lòng
đã tỉnh lại, rũ mắt xuống, dùng đôi mắt sâu không thấy đáy kia, không hề chớp mắt chăm chú nhìn cô. "A... Anh, anh..." Nguyễn Manh Manh kêu lớn thành tiếng, hoàn toàn không thể tin được tình hình trước mắt. Cô ở đâu? Cô đang làm gì? Cô vì sao lại ngủ trong lồng ngực của Lệ Quân Ngự? Vô số dấu chấm hỏi từ trong đầu cô chui ra, có thể nói là mười vạn vì sao. "Tỉnh rồi?" Tiếng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông, mang theo nhàn nhạt ý lạnh. Lệ Quân Ngự xem ánh mắt cô lộ ra xem kỹ, còn có một tia quan tâm ẩn sâu. "A, ừm... Tỉnh rồi..." Vừa còn không có hình tượng chút nào kêu to thiếu nữ, lúc này lại như chim
cút nhỏ, hạ thấp đầu, căn bản không dám đối diện với ánh mắt thực chất
của Lệ Quân Ngự. Nguyễn Manh Manh âm thầm cắn răng, trong lòng tức giận nha! Mẹ nó chứ, Nguyễn Manh Manh, mày thẹn thùng cái gì a! Người này lúc trước có thái độ gì, mày đã quên rồi sao? , Không phải đã nói, nhìn thấy anh sẽ không để ý đến anh nữa, tại sao lại biến thành cái dạng kinh hãi bây giờ? "Nếu tỉnh rồi, vậy thì nói một chút, tại sao lại sẽ té xỉu? Tôi nhớ tới đã phân phó em, phải ăn bữa sáng, hả?" Ánh mắt lạnh lùng trầm thấp như nước củaLệ Quân Ngự, nhìn thẳng vào người cúi đầu trong lồng ngực mình. Tuy rằng giọng điệu lạnh lẽo, nhưng không có làm này mèo con từ trên người anh tránh ra. May là Lệ Quân Triệt nhạy bén, thấy có người tìm cớ sớm gửi tin nhắn cho anh, anh lúc này mới đẩy nhanh tiến độ tới trường học. Cũng chính là bởi vì như vậy, mới có thể ở chỗ rẽ cầu thang, vừa vặn tiếp
được mất đi ý thức, hướng cầu thang ngã xuống Nguyễn Manh Manh. Nghĩ đến vừa nãy, thấy cơ thể nhỏ bé phong phanh của thiếu nữ, hình ảnh rơi xuống như vậy. Ánh mắt trầm lạnh của Lệ Quân Ngự, càng thêm lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 Chương tiếp