Bạch Yến đứng trước cửa thật lâu không gõ cửa. Nàng mặc y phục màu trắng thuần, khuôn mặt hơi tiều tụy, nàng vuốt ve cây trâm trong tay cứ cúi đầu.
Cửa chính bất ngờ mở ra, Tô Nương ngẩn người, sau đó tỏ vẻ kinh ngạc mừng rỡ: “Chủ nhân, các người đã trở lại.”
Nữ tử trước mắt tướng mạo xinh đẹp, toát ra sức hấp dẫn của nữ nhân trưởng thành, nhưng niềm vui trong mắt nàng ta giống như đứa trẻ tìm được kẹo.
Bạch Yến không nói nên lời.
“A Lư đâu?” Tô Nương nhìn xung quanh, lại thấy nàng mặc y phục trắng, cảm xúc trong mắt nàng ta dần dần biến mất.
“Ta xin lỗi, hắn…hắn không thể theo ta trở về.”
Tô Nương ngơ ngác, tay phải nàng ta vịn khung cửa để cơ thể đứng vững.
“Hắn cản phi tiêu giúp ta, chết thay ta, ta xin lỗi Tô Nương, ta không thể đưa hắn trở về.” Âm thanh của nàng rất thấp, nhưng Tô Nương nghe được từng chữ một.
Bạch Yến đưa cây trâm qua, trên bàn tay trắng nõn thon dài là cây trâm ngọc đỏ, dường như cảm nhận được nỗi cô đơn của gió thu cuốn lá vàng.
Tô Nương run rẩy giơ tay lên nhận lấy, móng tay sơn đỏ thế mà rất hợp với cây trâm. Nhưng tình cảnh này tựa như viên ngọc lưu ly đầy màu sắc nứt ra, giống như sẽ vỡ vụn ngay lập tức.
“Ta xin lỗi, là lỗi của ta.” Bản thân nàng cũng không an ủi được, đừng nói tới an ủi người khác.
Tô Nương đột nhiên bật cười, hai mắt đẫm lệ.
“Chủ nhân sao có thể nói vậy, huynh ấy bảo vệ người đó là chức trách của huynh ấy. Mong rằng chủ nhân đừng như vậy, đừng phụ lòng trung thành của huynh ấy.”
Bạch Yến nắm chặt góc áo của mình, tâm trạng phức tạp.
“Đồ vật ta xin nhận, nếu chủ nhân không còn việc gì Tô Nương sẽ không ở lại.” Tô Nương khom lưng hành lễ, tỏ vẻ muốn đóng cửa.
Bạch Yến cúi đầu, chầm chậm xoay người rời khỏi.
Đột nhiên một tiếng “kẹt”vang lên, cánh cửa phía sau lại mở ra.
“Xin hỏi chủ nhân, còn có thể lấy về Thiên Thiên Các không?”
“Vậy ta chờ chủ nhân.” Cánh cửa đóng lại lần nữa, nhất thời yên tĩnh không tiếng động.
Sau này Thiên Thiên Các mở cửa lại, bà chủ vẫn là bà chủ kia, nhưng nửa năm không gặp bà chủ trông mệt mỏi không ít, nhưng không giấu được vẻ thướt tha của nàng ấy. Ngoài những cái đó, sự thay đổi duy nhất chính là cây trâm cài trên đầu nàng ấy không hề thay đổi nữa.
Thành Triệt tiến cung nói rõ sự việc trong chuyến đi.
Khi đi ra Thành Triệt gặp được Tố ma ma, thoạt nhìn là đang chờ hắn.
“Ta mạo muội tới quấy rầy Thành Thiếu khanh là muốn hỏi Thành Thiếu khanh, công chúa…vẫn tốt chứ?”
Thành Triệt thở dài: “Ma ma cần gì tới hỏi ta, các người không nên rõ ràng hơn sao?” Hắn cũng tức giận trong lòng, lo lắng tình trạng hiện nay của Bạch Yến.
Tố ma ma á khẩu không trả lời được.
Thành Triệt chẳng hề để ý đi vòng qua bà ta, không nể tình rời khỏi hoàng cung.
Thiếu khanh Đại lý tự Thành Triệt ở Tịnh Châu có công, được điều về kinh lần nữa.
Hắn vừa về tới nhà liền trông thấy Bạch Yến co người ở trên giường, đầu vùi trong hai đầu gối. Hắn ngồi xuống bên cạnh sờ đầu nàng. Bạch Yến biết hắn trở lại, nàng im lặng ôm lấy hắn.
“Qua mấy hôm nữa là ngày sinh của lão sư, nàng đi cùng ta đi.” Hắn có phần lo lắng để nàng ở nhà một mình.
“Ta không muốn đi.” Nàng lắc đầu.
“Yến Yến, nàng phải đi.” Hắn nói nhỏ, như là mệnh lệnh nhưng càng giống năn nỉ hơn.
Thành Triệt mấy ngày liền không đến Đại lý tự, hắn ở nhà với Bạch Yến.
Nàng mua lại giấy bút và mực, vẽ từ sáng tới tối, không biết mệt không biết nghỉ ngơi. Hắn ở ngay bên cạnh xem công văn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nàng một cái. Vừa đến tối thì cả hai ngồi cùng nhau uống rượu, Bạch Yến cảm thấy tửu lượng của mình kém hơn lúc trước rất nhiều.
Vào ngày sinh của Diệp lão, ông ta không hề tổ chức xa hoa chỉ có mấy đệ tử đến thăm.
Cao Lạc và Thường Cầu cùng đi gặp lão sư, bởi vì nhiều ngày không gặp nên đi qua tìm hai vợ chồng Thành Triệt trước.
Bạch Yến không thể lay chuyển Thành Triệt, nàng vẫn bị đưa ra ngoài, không ngồi xe ngựa mà đi bộ tới Diệp phủ.
Kinh thành vẫn náo nhiệt như trước, Bạch Yến nắm tay phu quân đi trên đường, trước mắt là vẻ phồn hoa sầm uất. Cao Lạc và Thường Cầu đi theo sau, thật sự không rõ vì sao phải đi bộ. Nhưng bọn họ nhìn ra cảm xúc sa sút của Bạch Yến, thế là không nói thêm gì nghe lời đi theo sau.
Thành Triệt bỗng nhiên kéo nàng vào một tiệm trang sức, Bạch Yến khó hiểu nhìn hắn. Hắn cầm lấy một cây trâm hồ điệp cài trên tóc nàng. Bạch Yến vươn tay muốn lấy xuống nhưng bị hắn giữ tay lại.
“Trước khi A Lư nhắm mắt cũng chúc nàng bình an vui vẻ, Yến Yến, trên thế gian này có hàng ngàn sự vật, nàng phải thay hắn nhìn mọi thứ.”
Nàng không cầm được nước mắt rơi xuống.
“Ta biết, ta chỉ là…” Chỉ là khó chịu không thể nén được, cảnh tượng trong mười năm lướt qua giây lát, người đi cùng trên con đường này trân quý biết bao.
“Không sao, chúng ta cứ từ từ thôi.” Hắn cười cười, lấy ngón tay lau nước mắt cho nàng.
Thấy nàng dần dần bình tĩnh trở lại, hắn quay đầu nhìn chưởng quầy ở bên cạnh không dám tiến lên: “Tính tiền đi.”
Chưởng quầy lập tức trở nên linh hoạt: “Ôi, ánh mắt của công tử rất tốt, cây trâm hồ điệp này được thợ thủ công lành nghề dày công tạo ra, chỉ có hai trăm hai.”
Tam Cửu tiến lên tính tiền.
Bạch Yến ngẩn người, nàng hơi ngỡ nàng nhìn thấy dáng dấp tính tiền tự nhiên của Tam Cửu.
“Chàng từ đâu ra có nhiều tiền vậy?” Nàng bỗng nhiên hoang mang, lại nhớ tới giấy và bút mực trong nhà đều là hàng thượng phẩm, nhưng rõ ràng tất cả tiền bạc đều dùng hết tại Tịnh Châu, “Không được Thành Triệt, chàng không thể làm trái tâm nguyện thuở ban đầu, không thể làm chuyện có lỗi với lê dân bách tính. Ta có thể không cần trang sức, không cần làm dáng, có thể sống ngày tháng bình thường, có thể cùng chàng nghèo khó…” Ánh mắt nàng đỏ ngầu, đầy vẻ hoảng hốt và lúng túng, “Thành Triệt mà ta thích cả đời phải thẳng thắn vô tư, quang minh lỗi lạc, phải làm quân tử phẩm đức cao thượng…”
Thành Triệt bật cười: “Yến Yến ngốc, ta không có làm trái bản thân, không tham ô hối lộ cũng không cướp bóc người khác. Là bởi vì ta muốn mình có khả năng mua cho nàng những thứ mà nàng thích, vậy nên trước khi đi Tịnh Châu ta đã mượn Cao Lạc một khoản tiền, để Tam Cửu ở lại kinh thành làm chút việc buôn bán thôi.”
Nàng ngẩn ra: “Thật ư?”
“Ừm.” Hắn sờ đầu nàng, trong ánh mắt đầy vẻ cưng chiều.
Cao Lạc nghe được tên mình liền nhảy ra: “Là thật là thật đó, đệ có thể làm chứng. Tẩu tẩu cũng biết huynh ấy thông minh, xem cơ hội buôn bán đặc biệt chuẩn, tùy tiện buôn bán lời cả đống, tẩu cứ yên tâm xài tiền của huynh ấy.”
Nàng dụi mắt đấm hắn một cái, sau đó lập tức yên lòng.
Cao Lạc ở một bên cũng thở phào, y lần đầu nhìn thấy người sợ phu quân của mình biến thành tham quan mà bật khóc. Vị tẩu tẩu này thật sự khiến y bất ngờ hết lần này tới lần khác.
Tây Duyệt đứng ở cửa chờ bọn họ.
“Bắc Hách Vương cũng đến à?” Thường Cầu nhìn thấy xe ngựa của Bắc Hách Vương, y kinh ngạc nói.
Tây Duyệt cười gật đầu: “Thanh danh lão sư truyền ra khắp nơi, phụ vương thật sự kính nể. Trùng hợp gặp phải ngày sinh của lão sư nên cùng ta đến đây.”
Thành Triệt hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Lão sư là người nghiêm nghị, cũng không phải không thông tình đạt lý, nàng đừng khẩn trương.”
Bạch Yến gật đầu, bàn tay đang nắm tay Thành Triệt không khỏi nắm chặt.
Tỳ nữ dẫn bọn họ đi vào, Bạch Yến càng khẩn trương hơn. Trong những trưởng bối của nàng, phụ hoàng cũng được, Hồ thái y Bạch họa sư cũng được, thậm chí sư phụ sau này của nàng, không có ai nghiêm khắc đối với nàng.
Nghe đồn vị Diệp lão này luôn dạy học tại học viện Vân Cung, nhận được sự kính yêu từ mọi người, nhưng mà danh tiếng bên ngoài không hề giả dối.
Tại căn phòng trong cùng, Diệp lão và Bắc Hách Vương ngồi đối diện nhau. Diệp lão thấy bọn họ tiến vào liền quan sát từng người, ánh mắt dừng lại trên người Bạch Yến có chút xa lạ.
Bạch Yến thấy ông ta nhìn mình, nàng bèn hành lễ: “Bạch Yến bái kiến Diệp lão.” Nói xong nàng nhìn qua Thành Triệt.
Thành Triệt nháy mắt mấy cái, ý bảo nàng yên tâm đi.
“Lão sư, nàng ấy là thê tử của học trò. Bình thường thích vui đùa, nếu có chỗ không thỏa đáng mong lão sư thứ lỗi.”
“Hừ, ngươi trái lại bảo vệ rất kỹ.” Diệp lão đứng lên, hai tay để sau lưng, vòng quanh hai người một vòng, cuối cùng đứng ở bên cạnh nàng, “Có phải cô có một đệ đệ học ở học viện Vân Cung, gọi là Bạch Hà?”
Nàng thầm nghĩ không hay rồi, Bạch Hà còn náo loạn hơn cả nàng: “Bạch Hà quả thật là đệ đệ của ta.”
Diệp lão lại hừ lạnh một tiếng: “Tiểu tử kia là người có tiếng ở học viện, chẳng biết có phải ỷ vào người tỷ tỷ là muội muội của Hoàng thượng hay không nên mới hành động càn quấy như vậy, không sợ trời không sợ đất.”
“Lão sư…”
“Không ạ, Bạch Hà trông có vẻ ngang bướng nhưng không phải là người hành động thái quá. Nếu ngài cảm thấy đệ ấy là người như thế, vậy chắc chắn có sự hiểu lầm gì rồi.” Nàng nói nghiêm túc, nhất thời bảo vệ Bạch Hà, không hề kiêng dè nhìn thẳng Diệp lão.
“Cô sao có thể ăn nói như vậy với lão sư!” Tây Duyệt tức giận nói.
Bạch Yến tự biết đuối lý, nàng cúi đầu hơi ấm ức.
Thành Triệt nắm tay nàng.
Diệp lão nhìn sang Tây Duyệt xua tay, tỏ ý không sao: “Tỷ đệ các người mặc dù trông không giống nhau, nhưng tính tình ngược lại giống như đúc.”
“Muốn nói diện mạo, tiểu cô nương quả thật có mấy phần tương tự Hoàng thái hậu.” Bắc Hách Vương cũng không ngồi yên mà đi tới.
Khuôn mặt Bạch Yến sa sầm trong nháy mắt, nàng không muốn giống người đàn bà kia chút nào.
“Bằng không Hoàng thượng làm sao liều lĩnh nhận làm nghĩa muội chứ.” Diệp lão cười cười ngồi trở lại.
Thành Triệt lạnh mặt, không biết tại sao cảm thấy lão sư vô cớ mang thái độ thù địch đối với Bạch Yến.
“Nếu đã đến đông đủ, ta có mấy câu muốn nói với các trò.” Diệp lão ngồi trang nghiêm, ánh mắt lướt qua mọi người.
Bắc Hách Vương cười gật đầu: “Nếu Diệp lão có chuyện cần nói với học trò của mình, không bằng Bạch tiểu thư cùng lão phu sang phòng bên cạnh ngồi.”
Nhìn thấy nàng đi theo Bắc Hách Vương tới phòng bên cạnh rồi hắn mới nói: “Không biết vì sao lão sư nhằm vào Bạch Yến?”
“Ngươi hiểu nàng ta sao? Ngươi bảo vệ nàng ta đến thế!” Diệp lão thấy hắn như vậy cũng có chút tức giận, rất có cảm giác học trò giỏi của mình bị hủy hoại.
Lời này vừa thốt ra Thành Triệt hiểu ngay lập tức, chắc chắn là Tây Duyệt đã nói gì đó.
“Nàng ấy là thê tử của học trò, học trò đương nhiên hiểu nàng. Chẳng lẽ lão sư nghe mấy câu truyền miệng liền cho rằng mình càng hiểu hơn học trò sao?”
“Bộp!”
Diệp lão vỗ mạnh trên bàn: “Ngươi xem dáng vẻ hiện giờ của ngươi, chẳng lẽ không phải bị nàng ta ảnh hưởng?”
Cao Lạc giật mình chạy đến giữa hai người, Thường Cầu cũng mau chóng kéo Thành Triệt ra sau: “Lão sư đừng nóng giận, Bạch Yến là thê tử của Thành Triệt, không bảo vệ nàng ấy thì bảo vệ ai! Hơn nữa, lão sư đừng nghe lời của người lạ, Bạch Yến là cô nương tốt, mọi người đều biết.”
“Đúng vậy đúng vậy!” Thường Cầu nói phụ họa.
Tây Duyệt nhíu mày, nhưng khó mà nói gì đó, dù sao cũng không thể thừa nhận mình chính là người lạ kia.
“Có phải cô nương tốt hay không từ từ sẽ biết!” Diệp lão bình tĩnh lại, đứng lên đi tới một gian phòng khác, Tây Duyệt đi theo qua, hai người kia cũng kéo Thành Triệt qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT