*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đính hôn cùng bạn học
Chương 67
Biên tập: Lẩu
Hai người đã đề cập chuyện chuẩn bị đổi nhà với ba Giang mẹ Giang, hai ông bà đều không có ý kiến, chỉ có chút lo lắng sau khi hai người đổi nhà mới thì áp lực tài chính sẽ tăng lên.
Một căn nhà dưới tay Giang Mộ Bình đã bán, còn căn Thành Nham định bán gần đây cũng đang đàm phán hợp đồng với người mua.
Hôm nay Giang Mộ Bình được ba mẹ hắn gọi đến nhà ăn cơm, Thành Nham không đi theo.
Vừa bước vào nhà, bà cụ đã hỏi ngay: "Tiểu Nham đâu?"
Giang Mộ Bình đặt nhỏ đồ ăn nhẹ lên bàn trà, nói: "Hôm nay là sinh nhật của em trai em ấy, bị gọi đi ăn cơm rồi."
"Hôm nay là sinh nhật của tiểu Kính à." Mẹ Giang bưng đồ ăn lên bàn "Đi ăn ở đâu? Nhà của tiểu Kính hả?"
"Vâng."
Trong bữa tối, Giang Mộ Bình nói cho hai ông bà biết ngày mai hắn sẽ đi xem nhà với Thành Nham.
Ba Giang vẫn khá để ý đến tình hình kinh tế của bọn họ sau khi đổi nhà: "Nếu mua luôn một lần thì tiền trong tay có đủ không? Trước khi đổi nhà, tốt nhất con phải bảo đảm áp lực kinh tế sau đó sẽ không quá lớn, nếu không thì việc các con đổi nhà sẽ trở nên vô nghĩa, chỉ tổ tăng thêm lo lắng."
"Đủ ạ." Giang Mộ Bình nói, "Con với Thành Nham đã cân nhắc hết những gì ba nói."
Hắn và Thành Nham mua căn nhà đầu tiên từ rất sớm, tuy rằng diện tích không lớn nhưng lại có vị trí đẹp, căn của Giang Mộ Bình còn nằm trong khu trường học. Những năm đầu giá nhà còn thấp, mà bây giờ giá đã tăng gấp mấy lần, giá thị trường hai căn hoàn toàn bù được cho một căn biệt thự ngoài trung tâm thành phố.
Nếu có thêm vườn hoa thì ba căn bù một căn là đủ.
Thành Nham được hai vợ chồng nhà họ Lâm mời đến nhà ăn cơm, lúc thường anh đều gặp Lâm Vi Kính ở bên ngoài, hiếm khi nào đến nhà ba mẹ nuôi của Lâm Vi Kính. Mặc dù quan hệ của Thành Nham và bố mẹ nuôi Lâm Vi Kính có chút vi diệu, nhưng hàng năm vào sinh nhật Lâm Vi Kính họ đều sẽ mời anh đến nhà ăn cơm.
Bọn họ có lẽ xuất phát từ phép lịch sự, hoặc cũng có thể chỉ muốn làm cho Lâm Vi Kính vui vẻ, Lâm Vi Kính vui hay không Thành Nham không biết, nhưng ngày này mỗi năm anh đều cảm thấy vô cùng dày vò.
Nếu như có thể, anh muốn một mình tổ chức sinh nhật cho Lâm Vi Kính hơn, chứ không phải ngồi trước mặt hai ông bà cụ, nghe bọn họ nói những câu hình thức vừa khách sáo vừa xa cách.
Nhưng dù sao cũng là người ta chủ động mời, không thể không nể mặt.
Tiệc sinh nhật năm nay vẫn tẻ nhạt như mọi khi.
Thành Nham đang trò chuyện với Giang Mộ Bình ngoài ban công.
"Em nó thích quà anh tặng không?" Giang Mộ Bình bên kia điện thoại hỏi Thành Nham.
Anh cười nói: "Thích chứ, nó có thể không thích quà giáo sư Giang tặng sao. Khoe lên vòng bạn bè từ lâu rồi."
"Giáo sư Giang, có một việc em phải hỏi anh, A Kính ở trường có khoe mẽ quan hệ của anh với nó không?"
"Không có."
"Vậy thì tốt."
"Khoe cũng không sao."
"Em sợ nó vênh váo quá sẽ ảnh hưởng đến anh, vẫn nên chú ý một chút, tránh hiềm nghi."
"Khi nào em về?" Giang Mộ Bình hỏi.
"Sắp rồi, xíu nữa em về."
"Em tự lái xe à?"
"Không, em vừa uống chút rượu, lát nữa gọi tài xế."
"Anh đến đón em."
"Không cần đâu, phiền phức lắm, mắc công anh phải đi một chuyến nữa."
"Tiểu khu đó cách nhà ba mẹ anh không xa, đi tàu điện ngầm một lát là đến."
"Được rồi, vậy anh đến đón em đi."
Thành Nham mới vừa cúp điện thoại, liền nghe thấy giọng mẹ Lâm ở phía sau vang lên: "Thành Nham."
Thành Nham quay đầu lại: "Dì Lâm."
Mẹ Lâm đi tới, cười mỉm: "Nghe A Kính nói cháu kết hôn rồi?"
"Dạ."
"Không có cử hành hôn lễ sao?"
"Không có."
Mẹ Lâm hơi gật đầu: "Chúc mừng, sinh nhật A Kính năm sau, hi vọng các cháu có thể cùng đến."
Thành Nham im lặng một lát, nói: "Không cần đâu, dì Lâm."
Mẹ Lâm sững sờ.
"Dì không cần hàng năm đều cố ý mời cháu đến đây, hẳn là dì cũng có thể nhìn ra chúng ta đều rất không dễ chịu." Thành Nham cuối cùng cũng quyết định nói ra tiếng lòng, "Cháu biết thực ra dì không hề hoan nghênh cháu đến cái nhà này, cháu hiểu, cho nên cháu cảm thấy dì cũng không cần làm một việc vô nghĩa như vậy."
"Dì chỉ hi vọng A Kính có thể vui vẻ." Mẹ Lâm nhẹ giọng nói.
"Cháu biết, thế nhưng cháu không có nghĩa vụ phải hi sinh niềm vui của chính mình để giúp dì." Thành Nham nói thẳng, anh dừng lại một chút rồi nói: "Cháu còn vài lời muốn nói với dì, A Kính là con hợp pháp của dì và chú Lâm, đây là sự thật không thể nghi ngờ, dì không cần lo lắng cháu sẽ giành lại nó, không ai làm được loại chuyện như vậy."
Mẹ Lâm mím chặt môi.
"Dì không cần để ý đến sự tồn tại của cháu, nó vĩnh viễn là con của các người, không ai tước đoạt được." Thành Nham và mẹ Lâm nhìn nhau, "Nhưng dù sao A Kính cũng là em trai ruột của cháu, cháu rất thương nó, cháu không thể giữ khoảng cách với nó như đối xử với người xa lạ được. Cháu hi vọng dì sẽ cho cháu và cho nó một chút không gian tự do, để chúng cháu có thể thoải mái với nhau."
Mẹ Lâm lặng thinh thật lâu.
Thành Nham nói: "Sinh nhật A Kính năm sau, cháu sẽ không đến dự, cảm ơn dì, dì Lâm."
Mười lăm phút sau, Giang Mộ Bình đến.
Lâm Vi Kính vừa mở cửa ra, vẻ mặt kinh hỉ: "Giáo sư!"
Giang Mộ Bình ừ một tiếng: "Sinh nhật vui vẻ."
Lâm Vi Kính cười hê hê: "Cảm ơn giáo sư."
Ba Lâm nghe tiếng lập tức đi tới, bắt tay với hắn: "Thầy Giang, chào thầy chào thầy."
Giang Mộ Bình lễ phép bắt tay lại: "Chào chú."
"Mau vào ngồi đi."
Giang Mộ Bình nói: "Không cần đâu, tôi đến đón Thành Nham." Hắn nhìn vào trong phòng, "A Nham?"
Thành Nham xách túi đi tới, mẹ Lâm thẫn thờ ngồi trên sô pha, ba Lâm vẫy tay với bà, khẽ gọi: "Thục Thanh."
Mẹ Lâm hoàn hồn lại, chậm rãi đứng lên.
"Giờ vẫn còn sớm, vào nhà ăn chút trái cây đi." Ba Lâm nhiệt tình mời.
Giang Mộ Bình lắc đầu từ chối: "Thật sự không cần."
Lâm Vi Kính cười mập mờ: "Giáo sư, anh cố tình tới đón anh trai em à."
Giang Mộ Bình cười khẽ: "Sao nào?"
"Là một đứa em trai, em quá chi là vui khi nhìn thấy bạn đời của anh trai mình săn sóc như thế."
Ba Lâm khẽ đẩy cậu: "Sao lại nói chuyện với thầy con như vậy, không biết lớn nhỏ."
Thành Nham bước ra cửa, quay người lại nói: "Chú Lâm, dì Lâm, cháu đi trước."
Ba Lâm cười khanh khách mà nói: "Có cơ hội thì cùng nhau đến đây chơi nhé."
Thành Nham nói "được", sau đó nhìn mẹ Lâm, bà khẽ gật đầu: "Tạm biệt."
Hai người ra khỏi trong thang máy, tâm trạng vẫn luôn đè nén ban nãy đến lúc này mới cảm thấy có chút thả lỏng, Thành Nham lấy gói thuốc trong túi ra, rút một điếu nhét vào miệng.
Anh nghiêng đầu nhìn Giang Mộ Bình, cắn điếu thuốc, tươi cười đến mức có chút vô lại: "Giáo sư Giang, không nể mặt người ta gì hết, tốt xấu gì cũng vào uống chén trà chứ."
"Anh biết em không thích ở đó." Giang Mộ Bình nói.
Thành Nham cúi đầu, cắn cắn điếu thuốc, nếm mùi thuốc lá. Anh đã lâu không hút thuốc, thỉnh thoảng có thèm cũng chỉ ngậm trong miệng chứ không châm lửa.
"Sau này sẽ không ép buộc bản thân." Thành Nham ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, "Không thể oan ức chính mình nữa, cứ mặc kệ thôi."
Giang Mộ Bình cụp mắt, bật cười thành tiếng.
Thành Nham quay đầu, sáp đến hôn bẹp một cái lên mặt hắn.
Cái hôn mang theo mùi rượu, ấm áp và mềm mại.
"Giáo sư Giang..." Thành Nham khàn giọng nói, "Cảm ơn anh đã dạy em biết hòa giải là gì."
Xe chạy vào hầm giữ xe của tiểu khu, sau khi tắt máy, Giang Mộ Bình chợt nhớ tới chuyện lúc trước Lý Tư Tri từng đề cập với hắn.
"A Nham, chúng ta có nên tổ chức hôn lễ không?"
Thành Nham cởi dây an toàn ra, khó hiểu nói: "Sao tự nhiên lại nhớ đến chuyện này?"
"Lý Tư Tri nghĩ chúng ta nên tổ chức hôn lễ, anh không biết em có muốn hay không, nếu như em muốn thì chúng ta có thể tổ chức bù."
Thành Nham bật cười, thầm nghĩ cô Lý đúng thật là một bà mối xứng chức.
"Em không muốn tổ chức hôn lễ." Thành Nham nói, "Em thấy không cần phải vậy. Có điều nếu như anh cảm thấy cần phải bù thì chúng ta bù thôi."
"Anh nghe em cả."
"Vậy thì không bù, phiền phức lắm, phí thời gian, phí tinh lực."
Đối với việc này, Giang Mộ Bình nhất trí với Thành Nham. Không phải hắn coi thường lễ cưới, chỉ là hắn với Thành Nham giống nhau, không muốn quá nhiều người để ý đến hôn nhân của bọn họ.
Thế nhưng, hầu hết mọi người đều đã quen dùng hình thức để đo lường tình cảm.
"Lý Tư Tri nói anh kết hôn với em mà chẳng để tâm chút nào." Giang Mộ Bình hỏi: "A Nham, em có thấy như vậy không?"
"Anh có để tâm hay không, không cần dựa vào hôn lễ để chứng minh." Thành Nham biết rõ Giang Mộ Bình hiểu anh, cảm thông cho anh và có cùng quan niệm với anh, "Giáo sư Giang, thứ mà em coi trọng không phải là bản thân cuộc hôn nhân, mà là quãng đời còn lại có anh."
Thành Nham nhìn thấy hầu kết của Giang Mộ Bình khẽ nhúc nhích, anh đoán chắc chắn hắn bị kích động không nhỏ, cho nên mới có thể lộ ra ánh mắt thâm trầm như vậy.
Hầu kết của Giang Mộ Bình hết sức rõ ràng, Thành Nham vẫn luôn cảm thấy rất gợi cảm.
"Giáo sư..." Thành Nham tới gần Giang Mộ Bình, nửa người trên nghiêng về trước, ngửa đầu nhìn vào mắt hắn, "Anh có cảm thấy hầu kết của mình đặc biệt gợi cảm không?"
Giang Mộ Bình không lên tiếng, hô hấp trở nên nặng nề.
Thành Nham giơ tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hầu kết nhô ra của hắn, lẩm bẩm nói: "Cảm giác rõ ràng hơn của em rất nhiều."
"A Nham ——" Giang Mộ Bình nắm lấy tay anh, như muốn ngăn cản anh lại.
Thành Nham ừ một tiếng nhẹ tênh, nắm chặt lại tay hắn, dời ra, kề sát, khẽ cắn lên hầu kết của hắn. Giang Mộ Bình khẽ cau mày, ôm gáy Thành Nham, hôn thật mạnh.
"Ở đây à?" Thành Nham trong cơn mê hô hấp bất ổn hỏi hắn, khóe miệng vương ý cười thoạt nhìn như đạt được ý xấu.
"Em không thích thì chúng ta lên lầu."
Thành Nham ôm cổ hắn, cắn môi hắn, thở gấp nói: "Không thích thì vừa rồi đã không ghẹo anh."
Giang Mộ Bình đoán được ngay là Thành Nham cố ý, hắn trầm giọng khẽ mắng: "Yêu tinh."
Chiếc xe bị làm bẩn đến nỗi ngày hôm sau lúc đi xem nhà bọn họ không thể không đổi một chiếc xe khác.
Khu biệt thự mà bọn họ ưng ý cách chỗ làm việc không xa lắm, nhưng thời gian đi lại vẫn lâu hơn không ít so với nơi ở hiện tại.
Môi trường rất tốt, giá cả cũng hợp lí, nằm trong dự toán của cả hai.
Người môi giới dẫn hai người tham quan toàn bộ biệt thự, giới thiệu cặn kẽ từng khu vực, từng căn phòng.
"Tuy chỗ này cách nơi làm việc của hai người hơi xa, nhưng giao thông rất thuận tiện, vừa ra khỏi khu biệt thự là trạm tàu điện ngầm, hơn nữa hai năm gần đây chỗ này mới vừa sửa đường, đường xá rất rộng rãi, chắc chắn không ùn tắc như trung tâm thành phố vào giờ cao điểm sáng và tối."
Người môi giới dẫn bọn họ lên lầu hai, biệt thự đã được chỉnh trang, phong cách trang trí vừa tao nhã lại hoa mỹ, mang một chút phong cách đồng quê kiểu Anh (*), là phong cách mà Thành Nham rất thích.
(*) Nội thất phong cách đồng quê kiểu AnhTrên tầng hai có khu thư giãn, phòng rất rộng rãi với dãy cửa sổ đối diện vườn hoa, hướng nam, ánh sáng rất tốt.
Trong phòng không có gì, nhưng Thành Nham đã suy nghĩ về việc sẽ đặt những vật dụng gì ở đây và làm những 'việc' gì.
Người môi giới ra ngoài cửa nhận điện thoại, để Thành Nham và Giang Mộ Bình tự tham quan trước.
Thành Nham bước đến bên cửa sổ, khung cửa sổ màu trắng sữa, được chạm khắc hoa nhí và đường sọc tinh xảo, thanh nhã nhưng không kém phần hoa lệ.
"Được lắm." Thành Nham mở cửa sổ ra, dựa vào cửa sổ, "Nhưng mà hai người ở có vẻ hơi lớn. Nhiều phòng như vậy, ai ngủ cho hết."
Giang Mộ Bình nửa thật nửa giả nói: "Có thể mỗi ngày đổi một phòng ng."
Thành Nham nhớ lại chuyện phóng đãng hai người làm trong xe ngày hôm qua, ánh mắt ám muội mà cười cười: "Mỗi ngày đổi một phòng 'làm' á?"
"Em chịu được, vậy thì làm thôi."
Thành Nham nhìn xuống lầu, cười chịu thua: "Em không chịu được đâu, ngày nào cũng làm thì chẳng phải phế bỏ bộ xương già này của em luôn à?"
Giang Mộ Bình đi tới phía sau anh, nhỏ giọng nói: "Vậy thì em ít mơi anh lại đi."
Thành Nham quay đầu lại liếc nhìn, chắc chắn người môi giới đã khuất bóng, liền hôn thật nhanh lên khóe miệng Giang Mộ Bình, nói: "Em mỗi ngày chỉ có tí niềm vui thú thôi, anh không thể cướp đoạt."
Thành Nham tựa vào bệ cửa sổ nhìn xuống lầu. Đây là một căn biệt thự có vườn hoa, là kiểu nhà mà Thành Nham luôn mong muốn.
Anh sẽ bắt đầu cuộc sống mới với Giang Mộ Bình tại đây, sẽ trồng những hoa, những cây mà anh yêu thích trong bùn đất của vườn hoa.
Giang Mộ Bình đứng bên cạnh anh, mùi nước xả quần áo toả ra hoà cùng hơi thở của nắng ấm ngày xuân.
Nơi này xa rời đường phố, âm thanh xe cộ rất xa xôi.
Ánh mặt trời rất ấm áp, chiếu từ chính diện nhưng lại không hề chói mắt chút nào. Thành Nham nhìn thấy một biển hoa tươi đẹp trong quầng sáng êm dịu, dường như anh lại ngửi thấy hương hoa thoang thoảng ——
Hình như là mùi hương trên người Giang Mộ Bình.
Thành Nham nghiêng đầu, phát hiện ra hắn đang nhìn mình.
Nửa khuôn mặt của Giang Mộ Bình bị ánh mặt trời bao phủ, gọng kính lóe lên ánh bạc, ánh mắt hắn dịu dàng như mặt trời hôm nay, Thành Nham như sắp chìm vào trong đó.
Thành Nham quay đầu đi, xa xa nhìn về một mảnh xanh ngát ngoài kia, cười nhẹ, hỏi Giang Mộ Bình: "Giáo sư, anh nghĩ chúng ta nên trồng hoa gì ở kia thì đẹp?"
"Tất cả những gì em thích đều được."
Hoàn chính văn.Lẩu: 9 tháng gắn bó (má ơi tui rề thiệt chớ) cùng 2 anh chú nhà mình, nay gắn chữ hoàn zô mà buồn hiu luôn cả nhà iu ơi ('°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)
, đừng vội say bye vì còn 5 chương ngoại truyện nữa nhé ạ ❤️🔥😋
Chương trước định nói mà quên mất, cp Hạ Tuyên và bạn học Hướng có truyện riêng, tên gốc là 《缄之于心》
nhưng mà hiện tại chưa có gì ngoài văn án, oimeoi truyện này vào y chóc gu niên thượng của tui nên hi vọng tác giả sẽ sớm cho em nó ra mắt, nếu ngon nghẻ thì tui sẽ thầu luôn hê hê 🥹🥹🥹