Thành Nham biết Giang Mộ Bình đang lo lắng điều gì, cha của Giang Mộ Bình vốn là bác sĩ, từ nhỏ hắn đã được truyền thụ tư tưởng phải chú ý đến tình trạng sức khoẻ của mình, chỉ việc hút thuốc thôi là Giang Mộ Bình đã đủ nuông chiều anh rồi. Nhưng đến phiên chuyện làm tình, dường như hắn không thể nào mắt nhắm mắt mở thêm nữa.
Giang Mộ Bình vừa đi vệ sinh xong, trên hành lang không một bóng người, trước giờ hắn vẫn luôn rất thẳng thắn, bèn nói: "Bao nhỏ quá."
Thành Nham uống thêm một ngụm nước, cười thầm: "Vậy sao anh không mua cái lớn ấy, bản thân ra sao... còn không biết à?"
"Chưa dùng cái đó bao giờ." Giang Mộ Bình nói, "Hơn nữa cửa hàng tiện lợi chỉ có mỗi size đó."
Giang Mộ Bình yên lặng chốc lát, sau đó đột nhiên nói: "Không nên nghe lời nhân viên cửa hàng, hơi mỏng quá."
Mặc dù loại siêu mỏng thật sự rất thoải mái, đặc biệt là sau khi Giang Mộ Bình đổi thành loại thường, khi so sánh liền có thể cảm nhận được sự khác biệt giữa hai loại, nhưng loại mỏng chỉ kịch liệt hơn một chút là rách ngay, thành ra quá trình rối tung cả lên.
"Là do anh mạnh quá đó." Thành Nham chẳng chút xấu hổ nói, tối qua lưng anh sắp gãy đến nơi, suýt chút nữa là xụi ngay trên người Giang Mộ Bình luôn rồi.
May sao kỹ thuật của Giang Mộ Bình rất tốt.
Có người từ toilet đi ra, hắn nuốt lại câu "Em uốn éo hăng lắm mà" vào trong bụng.
Người đi từ toilet ra còn chào hỏi Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình lơ đễnh gật đầu với anh ta, trong đầu đang nhớ đến Thành Nham đêm qua.
"... Giáo sư?"
Giang Mộ Bình đáp ừ, ngữ khí đứng đắn: "Dậy ăn chút gì đi, nếu không dạ dày sẽ khó chịu đó."
Thành Nham đáp: "Vâng."
"Xế chiều anh về, em muốn ăn gì?"
Thành Nham cong mắt, "Anh nấu cơm à?"
"Có thể đến căn-tin mua mang về."
"Để em nghĩ đã."
"Được, nghĩ đi rồi nhắn tin cho anh."
Sau khi cúp điện thoại, Thành Nham thở ra một hơi nặng nề đã bị kìm nén nãy giờ, anh quay đầu ho khan vài tiếng. Anh sờ trán thì phát hiện có hơi nóng thật.
Thành Nham đi vào phòng khách tìm nhiệt kế, dùng bông tẩm cồn lau sạch rồi kẹp vào nách. Anh đi vào phòng ăn, bưng bữa sáng ra khỏi tủ hấp.
Tuy tay nghề của Giang Mộ Bình không giỏi lắm, nhưng một bữa sáng dinh dưỡng đơn giản hắn vẫn có thế nấu được. Hiện tại Thành Nham không có khẩu vị, vậy nên Giang Mộ Bình nấu cháo trắng là quá đúng ý anh.
Thành Nham nhìn nhiệt kế, hơi sốt nhẹ. Anh húp một muỗng cháo, lấy điện thoại ra đăng ký lấy số trực tuyến.
Đang rửa bát, điện thoại của Thành Nham đổ chuông, là Lâm Vi Kính gọi đến. Thành Nham lau khô tay, cầm điện thoại ấn nút nghe.
"Anh ơi, anh về rồi à?"
"Ừ, về rồi."
"Giọng anh sao vậy? Bị cảm à? Sao khàn tiếng vậy?"
Thành Nham ho khan một tiếng: "Không sao."
"Bị cảm phải nhiều uống nước nha, nếu nghiêm trọng thì phải đi bệnh viện đó."
"Biết rồi."
Lâm Vi Kính nói: "Buổi tối em tới tìm anh nha, em muốn ăn cơm cùng anh."
"Hôm nay không được, ngày mai đi. Em muốn ăn gì?"
"Gần trường học của tụi em mới mở một nhà hàng đồ ăn nhẹ kiểu Tây, bạn học em nói ngon lắm, em muốn dẫn anh đi ăn thử."
"Được, ngày mai anh tới đón em."
"Dẫn anh rể của em theo chứ ạ?" Lâm Vi Kính hỏi.
Đầu óc của Thành Nham lúc này hơi chậm chạp, suýt chút nữa đã không nhận ra Lâm Vi Kính đang nói đến ai, anh ra khỏi phòng ăn, nói: "Anh rể em ngày mai phải đi công tác."
"Vãi, giáo sư bận vậy sao? Nghỉ mà còn phải đi công tác á."
"Vậy nên em phải ngoan chút đi, đừng làm phiền thầy em nữa."
"Em ngoan cực kì luôn đó."
"Anh phải ra ngoài rồi, không nói nữa."
"Được, vậy em cúp máy đây."
Xế chiều Thành Nham đến bệnh viện định truyền nước. Anh đến bệnh viện nơi bố Giang Mộ Bình đang làm việc vì nó tương đối gần. Đây vốn là bệnh viện cấp ba lớn nhất thành phố, lượng người ra vào rất lớn, đến chiều vẫn đông như mắc cửi.
Thành Nham đã đăng ký online trước nên không phải chờ quá lâu. Anh không thấy khó chịu gì ngoại trừ chân như sắp nhũn ra, cho nên sau khi khám xong thì chỉ truyền nước.
Truyền xong hai chai nước thì đã qua hết một buổi trưa, người trong bệnh viện cũng thưa bớt.
Truyền nước xong, Thành Nham cảm giác cả người nhẹ hơn hẳn, nhưng vẫn còn hơi khó chịu, nhưng không thể nói chính xác khó chịu chỗ nào, chắc là di chứng của việc phóng túng quá độ.
Anh nhấn nút thang máy, thẫn thờ nhìn cửa thang máy chờ đợi.
Đinh ——
Cửa thang máy từ từ mở ra, hai bác sĩ mặc áo choàng trắng đứng bên trong đang nghiêng đầu nói chuyện với nhau. Một người trong đó là ba của Giang Mộ Bình, Thành Nham giật mình.
Ba Giang quay đầu lại nhìn, cũng giật mình, "Thành Nham?"
Thành Nham hắng giọng gọi: "Ba."
Vị bác sĩ tuổi trẻ đứng bên cạnh ba Giang, cậu ta đeo khẩu trang màu xanh lá trên mặt, nghiêng đầu nhìn Thành Nham.
"Sao con lại bệnh viện?" Ba Giang hỏi anh.
Thành Nham nói: "Con bị sốt nên đến đây truyền nước."
Ba Giang quay đầu nói với vị bác sĩ trẻ kia: "Mộng Trường, cậu đi trước đi, tôi ở lại đây."
Vị bác sĩ kia gật đầu: "Vâng."
Cậu ta ra khỏi thang máy, ba Giang vẫn cứ đứng trong thang máy, Thành Nham đi vào. Ông nhấn nút tầng một rồi quay đầu nhìn Thành Nham. Trông Thành Nham rất thiếu tinh thần, môi hơi trắng bệch, hiếm khi thấy anh che mình kín mít như thế, đến cả cổ cũng quấn một chiếc khăn choàng thật dày.
Ba Giang hỏi anh: "Sao lại đột nhiên phát sốt?"
Thành Nham hơi ngượng ngùng, nhưng ngữ khí vẫn rất bình tĩnh: "Hừm... Chắc là tối qua bị cảm lạnh ạ."
"Truyền nước ở khoa nào?"
"Khoa nội hô hấp ạ."
"Không còn vấn đề gì khác chứ?"
"Không có. Chỉ là sốt nhẹ thôi, con truyền nước xong rồi."
Giọng Thành Nham rất khàn, ngày thường là một anh chàng đẹp trai ngời ngợi, nhưng giờ trên mặt chẳng chút hồng hào, cả đôi mắt cũng không sáng ngời như thường khi. Vốn đã trông có chút đáng thương, đã vậy còn một mình đến bệnh viện truyền nước thành ra trông lại càng bất lực hơn.
Điều mà ba Giang đang nghĩ trong lòng bây giờ là. đứa con trai xúi quẩy của mình thậm chí còn chẳng đi cùng Thành Nham đến bệnh viện. Ông chau mày, vẻ mặt không rõ mà liếc nhìn Thành Nham.
"Mộ Bình đâu?"
"Ảnh đến trường rồi ạ."
"Nó có biết con bị sốt không?"
"Không biết ạ."
Đến tầng một, Thành Nham bước ra khỏi thang máy, anh quay đầu lại nhìn ba Giang, ba Giang cũng ra khỏi thang máy.
"Ba không đi lên ạ?"
"Đưa con ra cửa."
Ba Giang đi tới bên cạnh Thành Nham. Hai người đi cùng nhau một đoạn đường, ba Giang đi cùng Thành Nham đến cửa, dọc đường có rất nhiều bác sĩ và y tá chào hỏi ông.
Ba Giang dừng lại ở cửa, "Thành Nham, buổi tối đến nhà ăn cơm, ba có vài việc muốn nói với con."
Thành Nham có hơi hoang mang: "Dạ, vâng." Anh lại hỏi: "Giáo sư thì sao ạ? Tụi con cùng nhau đến ạ?"
Vẻ mặt ba Giang lạnh lùng: "Không cần để ý tới nó, nó thích ăn ở đâu thì ăn."
Sau đó Thành Nham gọi điện cho Giang Mộ Bình, nói cho hắn biết buổi tối đến nhà ba mẹ ăn cơm. Tuy rằng ba Giang ngoài miệng nói như vậy, nhưng cũng không đến nỗi thật sự không để Giang Mộ Bình về nhà ăn cơm.
Chập tối, mẹ Giang đã sớm nấu xong cơm nước rồi chờ mọi người, ba Giang về khá sớm, Thành Nham từ nhà xuất phát nên đến sớm hơn Giang Mộ Bình.
Mẹ Giang đang bày bát đũa, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Thành Nham thì lấy làm kinh ngạc, "Tiểu Nham, sao sắc mặt con kém thế này, bệnh à con?"
"Có hơi sốt ạ."
Thành Nham đi tới giúp đỡ, mẹ Giang sờ trán anh, "Bây giờ còn sốt không? Bị cảm lạnh ở Giang Châu à?"
Thành Nham hàm hồ nói: "Chắc vậy ạ."
Ba Giang ngồi xuống, cũng kêu Thành Nham ngồi xuống, rồi bảo: "Ăn đi."
Mẹ Giang liếc nhìn ông nói: "Mộ Bình vẫn chưa về mà."
"Chờ nó làm gì." Ba Giang lạnh mặt, "Cũng đâu phải nó không thể tự chăm sóc bản thân, đói bụng còn không biết tự mua đồ ăn bên ngoài à."
Mẹ Giang cau mày: "Đang yên đang lành tự dưng lại cáu kỉnh, lại làm sao đấy?"
Ba Giang nhìn Thành Nham, "Thành Nham, con ngồi đi, ba có lời muốn nói với con."
Nét mặt ông nghiêm nghị làm cho Thành Nham bất an một cách khó hiểu, anh ngồi xuống, nói: "Ba, có chuyện gì vậy ạ?"
"Lúc trước ba không suy nghĩ chu toàn, không suy xét kĩ càng về hôn sự của con và Mộ Bình, bây giờ ba muốn hỏi một câu, tại sao khi đó con lại muốn kết hôn với Mộ Bình?"
Thành Nham im lặng chốc lát, nói thẳng: "... Con cũng không biết, lúc đó không nghĩ nhiều như thế."
"Đầu óc nóng lên liền quyết định đúng không?" Ba Giang nói, "Mấy đứa đã thế, mà ba cũng vậy."
Thực ra không hẳn là đầu óc nóng lên, nhưng Thành Nham cũng không còn cách giải thích nào tốt hơn, sự thật là lúc đó anh đã đồng ý đề nghị của Giang Mộ Bình mà không hề đắn đo suy nghĩ.
Ba Giang nói tiếp: "Ba không biết mấy đứa nghĩ thế nào về bản thân ở cái tuổi này. Là cảm thấy đã đến một độ tuổi nhất định, nhất thiết phải lập gia đình sao?"
Thành Nham nói: "Không phải ạ."
"Nếu đã không phải, vậy thì mấy đứa nên có trách nhiệm hơn với bản thân." Ba Giang nói, "Ba và mẹ của Mộ Bình chưa từng can thiệp vào vấn đề tình cảm của nó, dĩ nhiên, nó cũng không có vấn đề tình cảm nào để chúng ta có thể can thiệp. Chúng ta sẽ không áp đặt bất cứ yêu cầu gì lên cuộc hôn nhân của nó, ba cũng hi vọng tụi con hoà hợp với nhau."
Thành Nham nghe mà như rơi vào sương mù, nhưng anh lại có một dự cảm mơ hồ về những gì ba Giang định nói.
"Ba, ba —— "
"Thành Nham, nếu như cuộc hôn nhân không có ý nghĩa gì đối với con, hoặc căn bản không cần phải tồn tại, thì con có thể ly hôn với Giang Mộ Bình."
Thành Nham sửng sốt, mẹ Giang bên cạnh cũng mù tịt, bà vỗ cánh tay ba Giang, vẻ mặt kinh ngạc: "Ông nói cái gì vậy hả?"
Ba Giang nhìn Thành Nham chăm chăm, không giống đang nói đùa, đương nhiên, với tính cách của ông thì không thể nào đùa giỡn được.
Thành Nham nuốt nước bọt, anh phát hiện ba Giang hình như có sự hiểu lầm rất lớn về hôn nhân của anh và Giang Mộ Bình.
"Ba, cuộc hôn nhân này có ý nghĩa rất lớn đối với con."
Ba Giang khẽ cau mày, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi.
Thành Nham bỗng nhiên nở nụ cười: "Sao mà có thể không cần nó được ạ."
"Có đúng thế không?"
"Đúng ạ."
"Có thể có một số tình huống mà ba không nắm rõ lắm, ba chỉ cho con một đề nghị, phải biết dừng lại đúng lúc."
"Đề nghị của ông là gì cơ?" Mẹ Giang bất mãn nói: "Kết hôn với con trai ông thì có gì không tốt? Một ngày ông không mạt sát nó hai câu thì trong lòng ông không thoải mái có phải không? Giang Dư Cần, ông có thể thôi kiếm chuyện với con trai ông không hả?"
(câu cuối mình chém đại, raw "江予勤你能不能别老跟你儿子那么轴?")
Giang Mộ Bình vừa vào cửa đã nghe thấy ba mình xúi vợ mình ly hôn, trong tay hắn cầm một ít đồ ăn mua bên ngoài, không có biểu cảm gì mà đứng ở cửa.
Mẹ Giang ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt bất ngờ: "Mộ Bình."
Thành Nham quay đầu, Giang Mộ Bình cụp mắt cùng nhìn nhau với Thành Nham.
Giang Mộ Bình đi vào đặt đồ ăn lên bàn, tầm mắt nhìn lướt qua chỗ cha hắn, như nói đùa mà nói: "Tốt xấu gì con cũng là con trai ruột của ba, ba đâu cần phải phá hoại hôn nhân của con như vậy chứ."
Ba Giang hỏi ngược lại: "Là ba phá hoại hôn nhân của con sao?"
"Vừa rồi là ai xúi giục Thành Nham ly hôn với con?" Giang Mộ Bình cáu kỉnh.
"... Ba chỉ cho Thành Nham lời khuyên thôi, có chấp nhận hay không là chuyện của bản thân Thành Nham."
"Ba không cần cho em ấy lời khuyên như thế." Ngữ khí của Giang Mộ Bình rất bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc, "Ba, hình như ba có hiểu lầm rất lớn về mối quan hệ giữa bọn con."
Ba Giang ngước nhìn hắn.
Giang Mộ Bình nói: "Tụi con rất ân ái, một trăm năm tới cũng không có dự định ly hôn."
Ba Giang ngẩn ra, biểu cảm trên mặt biến hóa khôn lường, bỗng chốc lặng thinh.
Mẹ Giang bật cười: "Còn một trăm năm cơ đấy, con thành tinh luôn rồi."
"Sau này ba đừng nói chuyện này nữa, con không thích nghe." Giang Mộ Bình nói, "Con với Thành Nham rất tốt, ba toàn lo nghĩ không đâu thôi."
Bữa cơm này có chút ngượng ngùng, cả quá trình ba Giang nói chẳng được mấy câu, đoán chừng vẫn chưa hoà hoãn lại được, trong lúc đó tầm mắt của ông luôn vô tình hoặc cố ý nhìn về phía Thành Nham và Giang Mộ Bình, lặng lẽ gắp cho bọn họ vài đũa đồ ăn.
Đến từng tuổi này rồi mà gánh nặng vẫn còn sâu chán.
Giang Mộ Bình cười thầm.
Hoàn toàn trái ngược với ba Giang, mẹ Giang không giấu được niềm hạnh phúc nơi đáy mắt.
Ăn xong, bọn họ bị mẹ Giang giữ lại qua đêm.
Cơ thể Thành Nham không được khoẻ, ăn chẳng được bao nhiêu, trên người anh không còn chút sức lực, sau khi tắm xong nằm xuống giường của Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình tắm xong, đi vào phòng ngủ trong nhà kề, hắn ngồi xuống bên giường. Thành Nham trở mình, quay sang đối mặt với hắn.
"Kỳ hạn cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ một trăm năm à?" Thành Nham như cười như không, tinh thần có vẻ không được tốt cho lắm.
"Đến hạn thì lại nối tiếp." Giang Mộ Bình vén chăn nằm vào, vuốt ve bụng dưới bằng phẳng của Thành Nham, hỏi: "Hôm nay đi bệnh viện à?"
Vừa nãy hắn đã nghe gần hết cuộc nói chuyện giữa ba Giang và Thành Nham.
"Hơi sốt." Thành Nham nói rồi nhích lại gần hắn, "Đi truyền nước."
Giang Mộ Bình cúi đầu, dùng trán chạm vào trán Thành Nham, tay vẫn đặt trên bụng anh, "Tại sao không nói với anh?"
"Chỉ sốt thôi mà, vẫn là sốt nhẹ."
Giang Mộ Bình đoán chắc cùng có liên quan đến chuyện tình ái đêm qua, bèn hỏi: "Ngoại trừ sốt ra, có còn chỗ nào không thoải mái nữa không?"
"Không có, kỹ thuật của anh rất tốt." Thành Nham hấp háy mắt.
Giang Mộ Bình nhướng mày.
Thành Nham cố tình không cho hắn đắc ý quá lâu, nháy mắt hỏi: "Lần đầu mà kỹ thuật tốt như vậy, có phải anh đã coi qua phim rồi không?"
Giang Mộ Bình không nói lời nào, đưa tay đến vị trí phía dưới bụng dưới của Thành Nham một chút, từ từ ấn xuống. Lực ấn của hắn không nặng không nhẹ, bụng của Thành Nham như đang có một dòng điện ào ào chạy qua, anh nhịn không được mà khẽ hừ một tiếng.
Thành Nham phát hiện, Giang Mộ Bình thù dai, hơn nữa còn thích dùng một vài cách thức tình sắc để trả thù.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT