Biên tập: Lẩu

Nguyên đán vừa qua, nhiệt độ giảm mạnh, thời tiết càng lúc càng giá lạnh, lượng người đến xăm cũng không còn nhiều như khi trời ấm. Mặc dù mùa đông mới là mùa thích hợp nhất để hình xăm lành, thế nhưng mùa đông quả thực là mùa ế hàng của xăm hình.

Lâm Vi Kính đến studio, hiếm khi thấy Thành Nham không xăm hình. Anh ngồi trên ghế sô pha ngoài sảnh, bàn trà trước mặt trải một tờ giấy vẽ khổ lớn, phủ kín cả mặt bàn, Thành Nham đang cầm bút lông cúi người vẽ vời trên giấy.

Lâm Vi Kính không phát ra tiếng động, sợ quấy rầy Thành Nham.

Lúc tập trung làm việc Thành Nham luôn hơi cau mày.

Lâm Vi Kính đứng đó một lúc, Thành Nham bỗng nhấc mí mắt lên.

"Anh." Lâm Vi Kính cười toe toét.

Thành Nham đặt bút lông xuống, rút khăn giấy lau tay.

"Anh tiếp tục đi, không cần để ý đến em, em chỉ ghé qua thăm chút thôi."

"Mệt rồi, lát nữa vẽ tiếp." Thành Nham vô thức sờ thuốc trong túi, tay đút vào túi lại nhanh chóng dừng lại rồi rút ra.

"Sao tranh lớn thế?"

"Bản phác thảo của khách."

"Em nhớ lâu rồi anh không vẽ tranh bút lông."

Thành Nham cười: "Trả tiền nhiều."

Thành Nham là người mê tiền, cũng là kẻ hoang phí, kiếm được nhiều tiền mà cũng tiêu xài không chớp mắt.

"Trả bao nhiêu thế?" Lâm Vi Kính cười ngồi xuống bên cạnh anh, "Có thể để anh dành thời gian vẽ cái này."

Thành Nham liếc nhìn đồng hồ đeo tay, là giờ tan học.

"Em được nghỉ rồi à?" Thành Nham hỏi Lâm Vi Kính.

"Đúng vậy, hôm nay vừa mới thi xong môn cuối cùng."

"Thi xong rồi?"

Vậy thì chắc Giang Mộ Bình cũng được nghỉ rồi.

"Giáo sư Giang, thầy của em thì sao? Cậu ấy vẫn chưa tan tầm sao?"

"Chưa đâu, chắc là đang chấm bài thi ý, hôm qua thi môn của thầy ấy."

Chu Vũ đi ra từ phòng bên cạnh, trên mặt còn đeo khẩu trang, khách xăm xong theo sau cậu ta đi ra. Chu Vũ tháo khẩu trang xuống, trên mặt có vết hằn do đeo khẩu trang, cậu ta nhìn Lâm Vi Kính, lịch sự mà hơi mỉm cười.

Lâm Vi Kính vốn đang xị mặt, nhưng sau khi vị khách phía sau Chu Vũ ló nửa khuôn mặt ra, nét mặt Lâm Vi Kính liền thay đổi.

"Đàn anh?" Vị khách kia ngạc nhiên, "Sao anh lại ở đây?"

Khách của Chu Vũ là đàn em của Lâm Vi Kính, chính là người đàn em từng nói Chu Vũ là bạn trai của y, và Lâm Vi Kính cũng đã nhiều lần nhìn thấy bóng dáng Chu Vũ và đàn em này đi cùng nhau ở trường học.

Lâm Vi Kính còn nhớ trước đây vô tình bắt gặp Chu Vũ ôm ôm ấp ấp với người đàn ông khác, lúc này nhìn thấy đàn em và Lâm Vi Kính đứng cùng nhau, không biết là nên tự lúng túng, hay là lúng túng thay bọn họ.

Chu Vũ hiển nhiên không biết ngọn nguồn trong đó, cậu ta có hơi ngỡ ngàng: "Anh Lâm, hai người quen nhau sao?"

Lâm Vi Kính gật đầu.

"Anh ấy là đàn anh cùng khoa của em." Đàn em nói.

Chu Vũ ồ một tiếng, đối mặt với Lâm Vi Kính, Lâm Vi Kính dời mắt, vẻ mặt thờ ơ.

"Đàn anh, anh cũng đến xăm hình à?" Đàn em hỏi Lâm Vi Kính.

"Không phải, anh trai anh là ông chủ của chỗ này."

"Thật á? Trên mạng rất nhiều người đề cử tiệm này, em ngưỡng mộ nên mới đến đó." Ánh mắt của đàn em dõi theo Chu Vũ đang rót nước trước bình đựng nước.

Lâm Vi Kính thầm nghĩ cậu là ngưỡng mộ chỗ này, hay là ngưỡng mộ người đây?

Chu Vũ tiễn đàn em ra cửa, hai người đứng ở cửa nói chuyện một lúc.

Thành Nham cầm bút lông vẽ tiếp, ánh mắt Lâm Vi Kính hướng ra cửa dừng lại một hồi, không vui nói: "Anh, sao anh lại coi vừa ý loại người như thế?"

"Hả?" Thành Nham ngẩng đầu lên, "Cái gì?"

Lâm Vi Kính cũng không giảm âm lượng: "Em biết trong hết thảy học viên mà anh dẫn dắt anh thích nhất là Chu Vũ, nhưng anh không cảm thấy nhân phẩm của cậu ta hơi có vấn đề sao?"

"Em..." Thành Nham có hơi mông lung, "Kết luận này từ đâu ra vậy?"

Lâm Vi Kính căm phẫn trào dâng: "Cậu ta khôn khéo, giỏi lấy lòng, anh xem đi lừa anh đến lục thân không nhận(*) rồi kia kìa."

(*) lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con

Thành Nham cười: "Lục thân không nhận? Nói tiếng người đi, nghe không hiểu em muốn nói gì."

Lâm Vi Kính ngữ điệu chua xót: "Ý của em là anh thân với cậu ta hơn em, em là em trai ruột của anh? Hay cậu ta là em trai ruột của anh?"

Trước đây Giang Mộ Bình đã thảo luận qua vấn đề này với Thành Nham, anh khiêm tốn nhận sai: "Là vấn đề của anh."

"Kệ chuyện này đi..." Lâm Vi Kính tiếp tục chủ đề vừa rồi, "Anh có biết người vừa nãy là bạn trai của Chu Vũ không?"

Thành Nham sững sờ, nhìn ra ngoài cửa, sau đó thu lại ánh mắt, nói: "Em nhầm rồi, Chu Vũ không có bạn trai."

"Sao anh biết? Cậu ta có bạn trai mà còn nói cho anh được hả?" Tai Lâm Vi Kính dần đỏ lên, "Với lại anh biết không, lúc trước em còn thấy cậu ta với người đàn ông khác ôm nhau đấy, không phải đàn em của em!"

"Ai?"

"Không biết, thấy ngay tại cửa của tiệm luôn, mặc âu phục, nhìn qua tuổi tác không nhỏ. Anh nói xem con người cậu ta có phải có vấn đề hay không chứ? Vấn đề lớn luôn là đằng khác."

Thành Nham có lẽ đã biết được cậu đang nói về ai, "Đó là cậu của nó."

Lâm Vi Kính đờ ra: "... Hả?"

"Chu Vũ chưa từng yêu đương, em nghe ai nói nó có bạn trai?"

"Đàn em đó đó, cậu ta nói Chu Vũ là bạn trai cậu ta."

"Anh thấy đàn em đó của em mới có vấn đề thì có." Thành Nham cụp mắt xuống, tiếp tục vẽ.

Thành Nham không khỏi buồn cười.

Sao em trai mình đến tuổi này rồi mà vẫn ngốc xít vậy nè?

Đang lúc nói chuyện Chu Vũ đã từ ngoài bước vào, cậu ta thoáng nhìn về phía Lâm Vi Kính, biết Lâm Vi Kính không thích mình cho lắm thì biết điều mà thu hồi ánh mắt.

Chu Vũ xoay người đi vào phòng, Lâm Vi Kính nhìn chằm chằm bóng lưng gầy gò của cậu ta, thật lâu sau mới hoàn hồn lại.

"Anh ơi, lần này căng rồi..." Mặt Lâm Vi Kính tự dưng ê chề, thân là một đoá hoa giao tiếp có quan hệ tốt với mọi người xung quanh, lần đầu tiên cậu mắc phải sai lầm ở chỗ Chu Vũ, "Làm sao đây, em phải làm sao để lập lại quan hệ tốt với cậu ấy đây?"

"Em chủ động nói vài câu với nó là được rồi, nhóc con đó dễ dụ lắm." Thành Nham nhìn Lâm Vi Kính, "Lát nữa quay về trường à?"

"Về chứ."

Trời dần tối, Giang Mộ Bình xem xong bài thi đang thu dọn bàn làm việc thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân ồn ào, môn thi cuối cùng đã kết thúc, các giáo viên cũng chuẩn bị bắt đầu kỳ nghỉ đông.

Giang Mộ Bình mở email vừa nhận được trong hộp thư ra. Email thông báo hắn sẽ đến Nam Thành để tham gia một hội thảo học thuật vào thứ Hai tuần tới, kéo dài bốn ngày và phải dẫn theo một nghiên cứu sinh tiến sĩ đi cùng.

Đúng lúc này, điện thoại di động rung lên, Giang Mộ Bình liếc mắt nhìn xuống, là tin nhắn của phó viện trưởng gửi đến thông qua nền tảng công việc chính thức của trường.

[ Nhận được thư chưa? Hội thảo thứ Hai tuần sau, nghiên cứu sinh tiến sĩ đi cùng sẽ dẫn theo Liêu Phàm Kha, trò ấy đáp ứng tất cả các yêu cầu. ]

Giang Mộ Bình hơi nhíu mày.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Giang Mộ Bình tắt hộp thư, nói: "Mời vào."

Lâm Vi Kính hơi thò đầu vào: "Giáo sư?"

Giang Mộ Bình ngẩng đầu lên.

"Thầy còn chưa tan tầm sao?" Lâm Vi Kính đi vào, trên tay cầm theo một chiếc bình giữ nhiệt.

"Còn chút việc."

Môn chuyên ngành của Giang Mộ Bình đã thi hôm qua rồi, cả ngày hôm nay Lâm Vi Kính không có gặp hắn, trong phòng làm việc mở hệ thống sưởi, Giang Mộ Bình cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc mỗi chiếc áo len cổ lọ trắng tinh, mỗi cử chỉ hành động đều toát ra vẻ tao nhã.

"Có chuyện gì sao?" Giang Mộ Bình hỏi.

Lâm Vi Kính đặt bình giữ nhiệt lên bàn, vỗ vỗ bình, "Đoán xem em thay ai đến đây nào?"

Giang Mộ Bình liếc nhìn bình giữ nhiệt rồi lại ngước mắt lên nhìn Lâm Vi Kính đang nhướng mày cùng ánh mắt đắc ý.

"Cậu ấy đang bận sao?"

"Bận ạ." Lâm Vi Kính cầm bình giữ nhiệt, phóng đại sự thật: "Vất vả cố ý dành thời gian để làm bữa tối tình yêu cho thầy nè."

Giang Mộ Bình cười, không tin Lâm Vi Kính nói xàm.

"Nhân lúc còn nóng thì ăn đi..." Lâm Vi Kính nói: "Giáo sư ơi, anh trai của em rất tốt đúng không ạ?

Giang Mộ Bình ừ một tiếng.

"Hi vọng trong lòng thầy có thể chừa một chỗ cho anh ấy."

Giang Mộ Bình ngẩng đầu nhìn cậu.

Lâm Vi Kính sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng: "Em không biết vì sao hai người lại đột nhiên kết hôn, cũng không biết hai người có tình cảm với nhau hay không..."

Giang Mộ Bình và Thành Nham từ gặp gỡ đến quyết định kết hôn, mọi thứ đều quá nhanh, chút thời gian ấy còn chưa đủ để vun đắp tình cảm chứ nói chi đến việc sắp đặt cả đời.

Tuy rằng trước kia Lâm Vi Kính nói khoác không biết ngượng mồm với Giang Mộ Bình rằng "Thành Nham rất thích hợp để kết hôn", nhưng cậu vẫn hi vọng sự kết hợp của bọn họ là xây dựng trên cơ sở tình cảm chứ không phải vì sự thích hợp.

Giang Mộ Bình cảm thấy Lâm Vi Kính lo xa rồi, câu nói kia cũng rất dư thừa.

"Thành Nham là chồng tôi, vị trí trong lòng tôi đều thuộc về cậu ấy, không cần chừa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play