Biên tập: Lẩu

"Mẹ." Giang Mộ Bình có chút bất đắc dĩ, "Tụi con có cách thức sống chung của tụi con, mẹ có thể cho tụi con chút không gian riêng được không?"

Câu chuyện của mẹ Giang bị hắn cắt ngang, gặp phải nhân sinh đại sự của con trai thì bà cuống đến phát nóng. Bà biết việc kết hôn của Giang Mộ Bình là hấp tấp, trong lòng cũng biết rõ giữa Giang Mộ Bình với Thành Nham chắc chắn không có cơ sở tình cảm, nhưng mà kết hôn cũng đã kết rồi, cũng chỉ có thể hi vọng Giang Mộ Bình cưới trước rồi yêu sau.

Đâu thể sống cả đời mà không có tình cảm đâu chứ?

Bà hi vọng tương lai lúc bà ra đi thì con trai bà có thể có một người bầu bạn đến già, nhưng điều này không có nghĩa là mong muốn Giang Mộ Bình tìm một người mà mình không yêu.

Thành Nham, bà rất thích, bà cũng hi vọng anh và Giang Mộ Bình có thể có tình cảm với nhau. Nhưng mà trước mắt kết hôn đã hơn một tháng, hai người vậy mà vẫn còn chia phòng ngủ, không có chút tiến triển tình cảm nào.

Thế này đâu phải là tìm chồng, đây là tìm bạn cùng phòng cơ mà.

Cho dù là nhốt hai con mèo đực trưởng thành chung một chỗ thì trong vòng một tháng cũng đến lượt đám mèo yêu đương luôn rồi.

Mẹ Giang bình tĩnh một lát, hỏi thẳng: "Hình thức ở chung này của mấy đứa cần kéo dài bao lâu?"

Giang Mộ Bình bật cười: "Mẹ thế này bảo con nói sao đây?"

Mẹ Giang cau mày, im lặng, tâm tình không vui. Nếu như bà thuần tuý là kiểu người mẹ mạnh mẽ nói một không hai thì cũng đành, còn có thể mượn tình thân mà gây áp lực cho Giang Mộ Bình, thế nhưng quan niệm đối nhân xử thế và nhân sinh quan của bà truyền dạy cho Giang Mộ Bình từ nhỏ đều đang nhắc nhở bà: Không được thử dùng tình yêu trói buộc bất cứ ai, đó là việc tàn nhẫn nhất.

Mẹ Giang nghĩ đi nghĩ lại, tự mình nghĩ thông suốt, bà khẽ thở dài: "Biết rồi, mẹ không xen vào chuyện của tụi con, hai đứa thuận theo tự nhiên đi."

Thành Nham hơi mềm lòng, anh luôn không nhìn nổi vẻ thất vọng của người lớn.

Giang Mộ Bình có gen của mẹ hắn, lòng trắc ẩn trong gen của bọn họ là di truyền.

Anh nhìn Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình nói với mẹ Giang: "Không phải vừa rồi mẹ còn nói năng hùng hồn mà dạy con không thể chia phòng ngủ sao, nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt rồi?"

Mẹ Giang nhấc đũa, ra hiệu hắn im miệng, "Bây giờ con đừng nói chuyện với mẹ, mẹ không muốn nói chuyện với con."

Kỳ thực Giang Mộ Bình không muốn làm trái lời bà, nhưng hắn phải xem ý kiến của Thành Nham đã.

Mẹ Giang không nhiều lời nữa, tiếp tục ăn cơm, như thể vừa nãy không có chuyện gì xảy ra, tư thái đoan trang, nét mặt lãnh đạm. Điện thoại di động của Giang Mộ Bình rung lên, hiện lên một tin nhắn, là Thành Nham gửi đến.

- Cậu có sẵn lòng thay đổi hình thức sống chung của chúng ta bây giờ không?

Giang Mộ Bình trả lời anh: Luôn luôn sẵn lòng.

Thấy câu trả lời của Giang Mộ Bình, Thành Nham cất điện thoại vào túi. Anh nói với mẹ Giang: "Mẹ, tụi con nghe mẹ."

Mẹ Giang ngước mắt lên.

"Sau này không chia phòng ngủ nữa."

"Tiểu Nham, con không cần lo cho mẹ, vừa rồi mẹ có hơi nóng ruột."

"Không có, con thấy mẹ nói rất có lý, con không muốn ly hôn với giáo sư Giang..." Thành Nham cười nói, "Với lại giáo sư cậu ấy... chắc cũng không có ngáy đâu."

Mẹ Giang cuối cùng cũng nở nụ cười, gắp thật nhiều đồ ăn cho Thành Nham giống như khen thưởng bé ngoan, "Sao con còn gọi nó là Giang giáo sư, nghe xa lạ quá."

"... Con quen rồi."

Thành Nham cảm thấy gọi giáo sư chẳng hề xa lạ, ngược lại phảng phất chút tình thú. Anh không gọi tên Giang Mộ Bình được, thật ra gọi "giáo sư Giang" có mấy phần thích thú cố ý, đặc biệt là sau khi kết hôn với Giang Mộ Bình.

Xong bữa tối, mẹ Giang bảo Thành Nham và Giang Mộ Bình ở lại.

Giống như muốn nghiệm thu ngay tại chỗ thành quả của việc thực hiện cùng giường chung gối.

Ý cười của Thành Nham đông cứng trên mặt: "... Không cần đâu mà, phiền phức lắm, con còn chẳng có đem theo quần áo để thay."

"Mặc của Mộ Bình, áo trong, đồ ngủ đều có cả." Mẹ Giang tươi cười hiền lành, "Con cứ ngủ ở phòng nó, phòng của nó rộng, giường cũng lớn."

Giang Mộ Bình nghe mẹ Giang dặn dò mình: "Lát nữa tìm chút quần áo cho Thành Nham mặc."

"Quần áo của con rộng, cậu ấy mặc không vừa."

"Quần áo mùa đông rộng chút thì rộng chút, mặc nhìu đồ thu bên trong."

Thành Nham luôn cần phong độ không cần nhiệt độ, anh đỏm dáng đến vậy chưa từng mặc quá ba cái áo vào mùa đông, anh cười khan một tiếng: "Mẹ, con không mặc đồ thu."

"Thời tiết này mà không mặc đồ thu làm sao được?"

"Con không lạnh."

"Vẫn phải mặc, nếu không về già bệnh tật quấn thân cho coi."

"... Mẹ nói đúng ạ."

Dọn bàn ăn xong, Giang Mộ Bình bị mẹ Giang gọi một mình sang một bên, hai người ở trong phòng bếp, mẹ Giang nhìn Giang Mộ Bình rửa chén, Thành Nham xem TV bên ngoài.

Giang Mộ Bình nhìn ra bà có lời muốn hỏi, thong thả rửa bát, hỏi: "Sao vậy ạ?"

"Muốn hỏi con một vài vấn đề riêng tư."

Giang Mộ Bình nở nụ cười: "Riêng tư thế nào?"

"Con..." Mẹ Giang cân nhắc tìm từ, đè thấp âm lượng, "Từ hồi kết hôn đến giờ, có từng thân mật với Tiểu Nham chưa?"

"Ý mẹ là thân mật kiểu nào?"

Kỳ thực quan hệ của Giang Mộ Bình và Thành Nham không hề xa cách, bọn họ thường xuyên mập mờ, từng có nhiều lần gần gũi da thịt, thậm chí đã chạm môi nhau, bọn họ tiến lui vừa phải, duy trì khoảng cách như gần như xa.

Đại đa số đều là Giang Mộ Bình chủ động, hắn chủ động ám muội, chủ động chạm vào thân thể Thành Nham, chủ động nói một vài lời tưởng thật mà đùa lại mập mờ không rõ.

Giang Mộ Bình cho rằng hết thảy sự thân mật trong quan hệ hôn nhân đều là bình thường.

Chính vì Thành Nham là chồng của hắn nên hắn mới cảm thấy hành động ám muội của mình đối với Thành Nham đều là lẽ đương nhiên, chỉ cần Thành Nham không cảm thấy mạo phạm.

"Kiểu nào cũng được cả..." Giang mẫu nói, "Chẳng lẽ ngay cả tay cũng chưa nắm à?"

Cái này thực sự không có.

Giang Mộ Bình nói thật: "Chưa nắm."

Mẹ Giang như bị sét đánh, không khỏi nảy sinh nghi vấn: "Vậy thì hai đứa kết hôn rốt cuộc là muốn làm gì đây? Mẹ với ba con đâu có kề dao lên cổ con đâu chứ?"

"Tụi con hôn môi rồi." Giang Mộ Bình dùng cách nói lãng mạn và văn nhã, nhưng không đúng với thực tế.

Hắn chỉ chạm môi Thành Nham một cái dưới sự chỉ đạo của thợ chụp ảnh.

Có thể mẹ Giang bị cách nói này của hắn dỗ vui, tâm tình cũng thả lỏng, trong nháy mắt nét mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Đấy chẳng phải rất tốt sao? Mẹ còn tưởng hai đứa không dám nắm tay thì chuyện kết hôn này nói ra kẻo người khác chê cười cho."

"Chỉ là lúc chụp ảnh chạm môi cái thôi..." Một giây sau Giang Mộ Bình liền dội một gáo nước lạnh, "Thợ chụp ảnh kêu hôn."

Mẹ Giang cạn lời, bà đi tới tách Giang Mộ Bình ra, cầm lấy bát trong tay hắn rửa tiếp, đuổi Giang Mộ Bình ra ngoài: "Đi tìm quần áo cho Tiểu Nham đi."

Phòng của Giang Mộ Bình ở nhà kề phía tây, gian phòng rất lớn, giường sát cửa sổ, tất cả nội thất trong phòng đều là kiểu cũ, cổ điển lại tinh xảo, rất có cảm xúc.

Trong phòng rất sạch sẽ, nội thất không dính một hạt bụi, đến cả cửa sổ cũng trong suốt, chắc hẳn thường xuyên có người đến đây lau dọn.

Trong phòng này có giá sách không quá lớn, bày đầy sách, một số gáy sách còn rất mới, nhưng trong đó cũng xen lẫn vài quyển sách cũ đã ố vàng.

Đồ ngủ và quần lót của Giang Mộ Bình đều lớn hơn Thành Nham một cỡ, mặc vào lỏng la lỏng lẻo, lúc thay quần lót Thành Nham vốn do dự có nên khỏi mặc luôn hay không, mà sau khi cân nhắc chốc lát thì vẫn mặc vào.

Lúc Thành Nham chui vào chăn, Giang Mộ Bình ở một phòng tắm khác tắm xong, vừa vào cửa đã tiện tay cầm lấy một cuốn sách trên giá.

Thành Nham nhường sang một bên, Giang Mộ Bình cầm sách đứng bên giường một hồi.

"Sao thế?" Nửa khuôn mặt Thành Nham rúc dưới chăn.

"Bây giờ cậu còn có thể đổi ý..." Giang Mộ Bình lấy mắt kính trên tủ đầu giường, đeo vào rồi ngồi ở mép giường, "A Nham, tôi không chấp nhận thái độ thay đổi thất thường, nếu như sau đó cậu lại cảm thấy không thích ứng, tôi sẽ không xuống giường."

"Lúc đó cậu đuổi tôi xuống giường."

"Vậy thì cậu chỉ có thể ngủ ở phòng của Lý Tư Tri thôi."

"Cậu định đuổi tôi thật á?" Thành Nham bật cười.

"Đùa thôi." Giang Mộ Bình vén chăn lên nằm vào, vỏ chăn nhiễm nhiệt độ của Thành Nham, rất ấm áp.

Bọn họ cách nhau một khoảng, Thành Nham dựa vào cửa sổ sát tường, cầm điện thoại di động chơi game offline. Giang Mộ Bình ngồi dựa vào giường, bật đèn đầu giường, giở sách ra.

Hắn tập trung đọc hai trang, chợt cảm giác được một luồng hơi nóng tới gần, trộn lẫn với mùi dầu gội đầu.

Giang Mộ Bình thoáng liếc mắt sang, khoé mắt lướt đến cái đầu đang ló qua của Thành Nham. Hắn thoáng thấy Thành Nham nhìn trang sách ngẩn người, mờ mịt phút chốc lông mày khẽ nhíu lại.

Ngón tay Giang Mộ Bình đặt giữa khe sách, điểm nhẹ hai cái, Thành Nham nhận thấy hắn mất tập trung, nghiêng đầu nhìn hắn.

"Quấy rầy cậu sao?" Thành Nham nhỏ giọng hỏi.

"Không có."

Là tự hắn không tập trung, cảm giác được chút tiếng động của Thành Nham liền thất thần.

Thành Nham đầy hứng thú mà nhìn nội dung trong sách, mặc dù tiếng Anh của anh chỉ có trình độ cấp ba, nhưng anh vẫn có thể nhìn ra sách này không phải in bằng tiếng Anh.

"Đây là cái gì? Không phải tiếng Anh nhỉ?"

"Tiếng Latinh." Giang Mộ Bình nói.

"Cậu còn biết cả tiếng Latinh?"

"Từng học một thời gian."

Thành Nham không muốn quấy rầy Giang Mộ Bình đọc sách, xoay người, nhét tai nghe không dây vào, tiếp tục chơi điện thoại di động.

Hôm nay Giang Mộ Bình không có hứng thú đọc sách lắm, hắn chỉ theo phản xạ mà lấy một cuốn sách từ trên giá xuống đọc trước khi ngủ, đây là thói quen đã hình thành từ nhỏ của hắn, khắc ghi vào ký ức cơ thể.

Đọc một lát Giang Mộ Bình đã cảm thấy có chút thấp thỏm không yên, hắn đã rất lâu không đọc tiếng Latinh, đọc hai hàng liền phân tâm. Rồi Thành Nham bên cạnh lúc rúc vào trong chăn, đầu luôn vô tình cọ vào cổ tay lộ ra ngoài của Giang Mộ Bình, đuôi tóc cọ vào gân xanh nổi lên trên mu bàn tay hắn, khiến hắn không thể nào tập trung tinh thần được.

Giang Mộ Bình không muốn đọc, đặt cuốn sách lên tủ đầu giường.

"Cậu đang chơi gì đó?" Giang Mộ Bình nhìn gáy Thành Nham hỏi.

Thành Nham không phản ứng, có thể là đeo tai nghe nên không nghe thấy. Anh chuyên tâm chơi đến mức thậm chí không phát hiện khuôn mặt Giang Mộ Bình áp sát đến.

Mãi đến khi Thành Nham cảm thấy lỗ tai mình hơi ngứa.

Anh quay đầu liếc nhìn, vành tai chạm vào môi Giang Mộ Bình, sượt qua khoé môi hắn.

Giang Mộ Bình cụp mắt nhìn anh.

Thành Nham tháo tai nghe xuống, "Cậu không đọc à?"

"Cậu đang chơi gì thế?"

"Chơi đại thôi..." Thành Nham cầm tai nghe trong tay, "Trồng rau."

"Chơi vui không?"

"Cũng được, giết thời gian." Trên người Thành Nham có chút nóng lên, Giang Mộ Bình tới gần đem hơi nóng trong chăn tụ lại một chỗ, quấn lấy bọn họ.

"Cậu muốn chơi không, cũng rất thú vị đó." Giọng nói của Thành Nham trở nên trầm khàn một cách khó hiểu, so với lúc thường càng khàn hơn, anh có một gương mặt 'baby' xinh đẹp, nhưng lại có một chất giọng khàn không quá tương xứng.

Cảm giác tương phản rất mãnh liệt, có một loại gợi cảm lạ lùng.

"Giọng cậu vẫn luôn thế này à?"

Trong giai đoạn dậy thì, Thành Nham phát dục muộn hơn so với bạn đồng lứa, Giang Mộ Bình nhớ hồi học cấp ba, nam sinh cùng tuổi đã khôi phục âm sắc bình thường mà Thành Nham vẫn còn giọng nói thô khàn đó, có lẽ là kì vỡ giọng vẫn chưa qua.

Khi đó Thành Nham hiếm khi mở miệng nói chuyện, mỗi khi mở miệng thì chính là giọng nói trầm khàn lạnh nhạt, Giang Mộ Bình ấn tượng rất sâu sắc.

"Hồi cấp ba hút thuốc đến hỏng." Thành Nham nói.

"Lúc ấy cậu vẫn chưa qua kì vỡ giọng nhỉ?"

Thành Nham sững sờ: "Sao cậu biết?"

"Hút thuốc trong kì vỡ giọng, giọng có thể không hỏng à?"

"Trí nhớ tốt quá đi giáo sư."

Thời cấp ba vội vã trôi qua, cậu nhớ về tôi được bao nhiêu?

Ba Giang về rất muộn, chập tối đường Cẩm Hưng xảy ra vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, đánh cho bệnh viện không kịp ứng phó, khoa cấp cứu bận tối mày tối mặt, bệnh viện loạn đến rối tinh rối mù, cần viện trưởng đích thân phụ trách.

Ba Giang nhìn thấy đèn sáng ở nhà kề phía tây, hỏi mẹ Giang: "Mộ Bình trở về rồi?"

Vừa nói ông vừa đi sang nhà kề, mẹ Giang vội vàng ngăn cản: "Tiểu Nham cũng tới, đang ngủ trong phòng Mộ Bình đấy."

"Hai đứa nó sao lại ngủ chung ở đây?" Ba Giang chẳng hiểu cua nheo gì, "Thật sự coi chúng ta là người ngoài."

"Ông nói cái gì... Giang Mộ Bình không phải con trai ông hả?"

Ba Giang bí ẩn nở nụ cười: "Ý của tôi là hai ta làm bóng đèn."

"Còn bóng đèn cơ đấy..." Nói đến là mẹ Giang liền nổi nóng, "Hôm nay là lần đầu tiên hai đứa nó ngủ chung một giường."

Ba Giang không hiểu: "Có ý gì?"

Mẹ Giang hạ giọng: "Hai đứa nó từ sau khi kết hôn vẫn luôn chia phòng ngủ, ông biết không, căn bản chưa ngủ chung lần nào."

Ba Giang khẽ cau mày, nét mặt trở nên thâm trầm.

Ông trầm mặc chốc lát, ném cái sơ mi dính máu vào sọt đựng quần áo ngoài sân, thở dài nói: "Không biết kết hôn để làm gì nữa."

Trong phòng, Thành Nham dạy Giang Mộ Bình chơi game một lúc, dạy hắn câu cá, còn dạy hắn trộm rau.

Giang Mộ Bình đương thích thú chơi, Thành Nham lại có chút buồn ngủ, híp mắt ngáp một cái.

"Buồn ngủ rồi?" Giang Mộ Bình hỏi anh.

"Trò này chán quá." Thành Nham vui buồn thất thường mà nói.

"Mới nãy còn nói thú vị."

"Chơi nhiều quá thì không thú vị nữa..." Thành Nham chống đỡ đầu óc đã có chút mơ hồ cười, "Không ngờ giáo sư Giang cũng bị cuốn vào."

Giang Mộ Bình tắt màn hình, tắt đèn giường.

Sau khi đèn chính cũng tắt, căn phòng chìm vào bóng tối, tay Thành Nham nhẹ nhàng vuốt ve mép bệ cửa sổ, cố gắng tìm kiếm vết tích thời niên thiếu của Giang Mộ Bình từ trên mỗi một viên gạch tấm ngói.

"Giáo sư." Thành Nham gọi Giang Mộ Bình bằng giọng trầm khàn.

Giang Mộ Bình ừ một tiếng.

"Hồi nhỏ cậu sống ở đây à?"

"Ừm."

"Lúc chúng ta quen biết cũng vậy sao?"

"Phải."

"Bây giờ cậu còn đàn dương cầm không?"

Giang Mộ Bình hơi nghiêng đầu, ánh trăng ngoài cửa sổ rơi trên chóp mũi Thành Nham.

"Đã lâu không đàn."

Thành Nham không lên tiếng, mở to mắt nhìn trần nhà.

"Thành Nham, lúc đó cậu đi đâu?"

Thành Nham quay đầu lại: "Đi đến thành phố khác."

"Ở đâu?"

"Không nhớ rõ, đi rất nhiều." Thành Nham lật người, đối mặt với Giang Mộ Bình, "Sau đó vòng vòng chuyển chuyển, lại trở về thành phố này."

Bọn họ không nói chuyện thật lâu, Thành Nham phá vỡ sự yên tĩnh, anh nghiêng người về trước, một nói ngái ngủ vang lên bên tai Giang Mộ Bình.

"Giang Mộ Bình..." Hiếm thấy Thành Nham gọi tên hắn, "Cậu có muốn xem hình xăm của tôi không?"

"Cậu không sợ bản thân lại chín à?" Giọng nói của Giang Mộ Bình mang ý cười nhàn nhạt.

Thành Nham không phản ứng kịp: "Cái gì?"

Giang Mộ Bình giơ tay, lòng bàn tay đặt trên gáy anh, "Tôi chỉ giặt quần lót giúp cậu mà chỗ này của cậu đã giống như bị dị ứng. Đỏ như thế."

"Cổ của cậu hình như rất dễ đỏ."

"Do thể chất mà." Thành Nham liếc nhìn tay mình theo bản năng, anh cũng cảm thấy kỳ lạ, lần trước đến cả ngón tay cũng đỏ.

Tại sao có thể có phản ứng mạnh như vậy?

Nếu như đúng là thể chất mẫn cảm thì nếu để cho Giang Mộ Bình nhìn hình xăm của anh, vậy chẳng phải anh sẽ chín rục luôn ư?

Trong lúc lơ đễnh, tay Giang Mộ Bình đột nhiên đặt lên bên chân Thành Nham, Thành Nham rùng mình, bên chân lập tức bốc lên hơi nóng, cách quần ngủ truyền đến lòng bàn tay Giang Mộ Bình.

Giang Mộ Bình đoán cổ anh chắc chắn đã đỏ bừng.

"Tôi..." Thành Nham vội biện giải, "Tôi là phản xạ có điều kiện."

"Tôi bật đèn, cậu xem thử?" Giang Mộ Bình cố ý nói.

Thành Nham đè tay hắn lại, "Cậu đó thầy giáo dạy học hư hỏng quá thể."

Cả người Thành Nham đều rất nóng, nhiệt độ lòng bàn tay cũng rất cao, có thể thật sự là do thể chất. Thành Nham không phải loại người đặc biệt dễ thẹn thùng, lúc cao hứng còn có thể gọi Giang Mộ Bình là "cục cưng", nếu tính tình thực sự nhút nhát thì không thể thốt lên xưng hô thân mật như vậy.

Ngay cả Giang Mộ Bình cũng chưa bao giờ gọi anh như thế.

Không đếm xuể lần thứ mấy động chạm da thịt, bọn họ lại ái muội, người tiến một tấc, tôi tiến mười phân.

Tay Thành Nham phủ lên tay Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình trở lòng bàn tay, nắm hờ tay anh.

Đầu ngón tay Thành Nham nhẹ nhàng vuốt ve giữa các ngón tay hắn.

"Cậu có muốn thử nắm tay với tôi không?" Giang Mộ Bình hỏi Thành Nham.

Thành Nham ừ một tiếng, ngón tay luồn vào kẽ tay Giang Mộ Bình.

Giang Mộ Bình nắm tay anh, cùng anh đan mười ngón tay. Nhẫn trên ngón áp út kẹp giữa những ngón tay của nhau, xúc cảm lạnh lẽo.

Giang Mộ Bình không có xem hình xăm của Thành Nham, nhưng bọn họ đã hoàn thành lần nắm tay đầu tiên kể từ khi kết hôn đến nay.

Ngày hôm sau, Thành Nham mặc quần áo của Giang Mộ Bình, một cái áo lông vũ mà hắn từng mặc hồi đại học, kiểu dáng không lỗi thời, nhưng kích cỡ so với Thành Nham thì hơi lớn hơn chút.

Bộ đồ này có số đo nhỏ nhất trong hết thảy quần áo của Giang Mộ Bình, hồi đại học vóc người hắn vẫn rất mảnh khảnh, bộ này vốn là form rộng, bây giờ Giang Mộ Bình vẫn có thể mặc được, chỉ là không vừa người.

Hồi đó mua tốn không ít tiền, bảo quản rất kĩ, cho nên mẹ Giang vẫn luôn giữ lại cho tới bây giờ.

Áo lông vũ trắng tinh, lộ ra cảm giác thuần khiết.

Thành Nham bỗng dưng rất muốn biết Giang Mộ Bình hồi đại học trông như thế nào.

Tối hôm qua Giang Mộ Bình đi tàu điện ngầm đến đây, sáng sớm Thành Nham lái xe đưa hắn đến trường. Anh đậu xe dưới toà nhà văn phòng, Giang Mộ Bình xuống xe, đứng trước cửa sổ xe chào tạm biệt Thành Nham, Thành Nham hạ cửa sổ xe xuống, mấy lời kìm nén ở nhà cha mẹ Giang Mộ Bình đến bây giờ mới nói:

"Hồi học đại học cậu mặc áo này có phải là rất thuần khiết không?"

Giang Mộ Bình khẽ cười, không lên tiếng.

"Giáo sư Giang, chào buổi sáng nha." Đằng sau có giáo viên chào Giang Mộ Bình.

Giang Mộ Bình xoay người, "Chào buổi sáng."

Giáo viên kia liếc mắt nhìn vào trong xe, còn tưởng rằng Thành Nham là sinh viên.

"Giáo sư Giang, đây là học sinh của thầy sao? Học sinh không được phép đậu xe ở đây..." Cô nói Thành Nham, "Bạn học, mau lái xe đi đi, đây là chỗ đậu xe của giáo viên."

"Cô Lý, cậu ấy không phải học sinh." Giang Mộ Bình giải thích, "Cậu ấy là chồng tôi, đưa tôi đến trường."

Cô Lý rõ ràng bị sốc: "Thầy kết hôn rồi?"

"Phải."

"Đột ngột vậy? Chưa từng nghe nói thầy có bạn trai nha."

"Hôn nhân chớp nhoáng." Giang Mộ Bình nói ngắn gọn.

"Ba mẹ làm chủ?"

"Tự mình làm chủ."

"Chúc mừng thầy nha." Cô Lý chúc mừng.

"Cảm ơn."

Cô Lý hàn huyên với Giang Mộ Bình vài câu liền rời đi, hai người tiếp tục chủ đề vừa rồi.

"Hồi cấp ba cậu cũng rất thích mặc đồ trắng." Thành Nham nói.

"Mẹ tôi thích, đều là bà ấy mua cho tôi."

Thành Nham nhớ trong tủ quần hiện tại của Giang Mộ Bình ngoại trừ áo sơ mi thì những quần áo khác không hề có màu trắng.

"Cậu mặc đồ trắng trông rất đẹp."

Màu trắng của Giang Mộ Bình có thể là thuần khiết, cũng có thể là gợi cảm.

Hiệu suất công việc của studio nhiếp ảnh Uẩn Lam rất cao, chẳng bao lâu đã báo cho Giang Mộ Bình đi lấy ảnh cưới. Trước khi rửa ảnh, Giang Mộ Bình và Thành Nham đã thảo luận với studio nhiếp ảnh để chọn ra những bức ảnh làm thành album, vừa ý nhất trong số đó chính là bức ảnh Giang Mộ Bình ngồi xổm trên tường hút thuốc, cúi đầu nhìn xuống Thành Nham.

Cả hai thống nhất sẽ đóng khung tấm ảnh đó, Giang Mộ Bình tìm thợ lắp đặt, treo khung ảnh này trong phòng khách.

Gần đây sau khi Thiệu Viễn Đông giải quyết xong công việc khó nhằn trong nước, gã thường xuyên liên lạc với Giang Mộ Bình, còn gọi điện thoại cho Giang Mộ Bình nói muốn tới nhà hắn làm khách.

"Không có ai tiếp ông." Giang Mộ Bình nhàn nhạt nói, "Hai đứa tôi đều rất bận."

"Vậy thì chờ lúc mấy ông không bận vậy." Thiệu Viễn Đông lên án, "Tôi chỉ muốn tới thăm nhà mới của ông, nhân tiện thăm hỏi bạn học của chúng ta. Trước tiên ông đừng nói cho Thành Nham biết tôi là ai, để tôi xem mất bao lâu thì cậu ấy có thể nhận ra, ông cứ nói tôi là bạn ông thôi nhá."

Thiệu Viễn Đông hẹn thời gian với Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình về nhà báo cho Thành Nham, hơn nữa vừa quay đầu đã bán đứng Thiệu Viễn Đông ngay.

"Là bạn học cấp ba của chúng ta."

"Ai vậy?"

"Thiệu Viễn Đông."

Nét mặt Thành Nham lộ vẻ mê man, như thể không có ấn tượng gì về người này.

"Không nhớ?"

Thành Nham lắc đầu.

Không nhớ rõ cũng không sao, dù sao cũng không phải ký ức vui vẻ gì. Khi học cấp ba Thiệu Viễn Đông với Thành Nham không hợp nhau, Thành Nham kiệm lời âm trầm, thành tích học tập tốt thế nhưng cả người mọc đầy gai nhọn người sống chớ gần. Mặc dù trong lớp anh không có cảm giác tồn tại, nhưng bởi vì thực sự ưa nhìn nên được không ít nữ sinh thầm mến.

Năm đó Thiệu Viễn Đông vẫn còn là một tên con ông cháu cha không đứng đắn, bởi vì thích một nữ sinh mà đi tìm Thành Nham gây sự, còn đánh nhau với anh, nguyên nhân cụ thể là gì Giang Mộ Bình không rõ lắm, có thể là tranh giành tình nhân.

Thời gian quá lâu, rất nhiều hồi ức thực sự đã quên mất.

Thành Nham không biết người đến nhà làm khách chính là cừu nhân, hôm trước còn cố ý đi mua ít hoa tươi mới để trang trí nhà cửa.

Thiệu Viễn Đông đã lâu thật lâu không có ăn lẩu trong nước nên đã chỉ định muốn ăn một bữa lẩu gia đình.

Hôm đó Thành Nham về muộn, còn ở studio xăm hình cho người ta, Thiệu Viễn Đông đến trước gặp Giang Mộ Bình ở nhà.

Hình cưới trong phòng khách làm cho Thiệu Viễn Đông sáng mắt lên.

"Tấm này ngầu ghê." Thiệu Viễn Đông đến gần nhìn kỹ, "Thành Nham có vẻ chẳng thay đổi gì cả, cậu ấy cũng không già đi luôn ấy."

Thiệu Viễn Đông quay đầu nói: "Hai người các ông tận hưởng cuộc sống quá ha, còn chụp ảnh nghệ thuật kiểu này."

"Đây là ảnh cưới."

"Ảnh cưới?" Thiệu Viễn Đông hơi kinh ngạc.

Lần đầu tiên gã thấy chụp ảnh cưới mà hút thuốc.

Thiệu Viễn Đông đột nhiên nhớ tới chuyện gì: "Tôi nhớ ba cậu không thích người khác hút thuốc mà, cậu đặt bức ảnh to thế này mà còn treo trong phòng khách, không sợ ông ấy nhìn thấy sẽ đánh chết các ông à?

"Giáo sư Giang, đủ phản nghịch nha. Học hư theo vợ ông rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play