Thành Nham cùng Giang Mộ Bình tranh thủ đến studio nhiếp ảnh.
Việc kinh doanh của studio rất bận rộn, có thể thấy không ít cặp đôi đồng tính đang tư vấn việc chụp ảnh, đa số đều là những gương mặt còn rất trẻ. Studio nhiếp ảnh này là một trong số ít các studio chuyên chụp ảnh cưới cho các cặp đôi đồng tính nam, rất nổi tiếng, lịch hẹn đều phải đặt trước.
Giang Mộ Bình gọi điện báo trước, đến đúng giờ liền có người ra sảnh tiếp đón: "Giang tiên sinh phải không ạ?"
"Phải."
"Xin mời đi theo tôi."
Nhân viên dẫn bọn họ vào phòng tiếp tân, bên trong còn có một đôi tình nhân trẻ khác, dáng vẻ thanh thuần, lúc nhìn thấy Giang Mộ Bình bọn họ bước vào, một người trong đó còn ngại ngùng mà cười cười với bọn họ.
Nhân viên đưa album mẫu cho bọn họ, "Đây là một số gói chủ đề đã ra mắt ở tiệm của chúng tôi, hai vị xem xem thích loại phong cách nào nha."
Giang Mộ Bình ra hiệu nhân viên đưa album cho Thành Nham.
Thành Nham lúng ta lúng túng mà nhận lấy, anh lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm và ý tưởng gì, bèn hỏi nhân viên: "Cô có đề xuất gì không?"
"Thông thường ảnh chính trang là lựa chọn chắc chắn, sau đó sẽ chọn ba, bốn gói phong cách mà mình thích, dĩ nhiên, cuối cùng vẫn tuỳ xem anh thích loại nào, lời chúng tôi nói đều mang tính chất tham khảo, anh có thể xem ảnh trong album trước."
Thành Nham giở ra một trang, là ảnh chụp dưới nước.
Nhân viên giải thích: "Do hiện tại đang là mùa đông, cho nên chúng tôi tạm thời không nhận chụp chủ đề dưới nước, cái này thông thường đều chụp vào mùa hạ, nếu như anh thích phong cách này thì có thể đợi thêm mấy tháng ạ."
Thành Nham lắc đầu.
Anh không thích phong cách kiểu này, con gái mặc váy cưới người nhẹ như chim én tung bay dưới nước rất chi là duy mỹ, đổi thành hai ông chú phỏng chừng sẽ chẳng ra làm sao.
Phong cách chụp của studio này rõ đặc sắc, ảnh cưới truyền thống theo đuổi cái đẹp và ý cảnh, nhưng studio này dường như chú trọng đến việc thể hiện cá tính hơn.
Thành Nham là thợ xăm, đã học qua hội hoạ, xăm hình nhiều năm nên có nền tảng nghệ thuật rất sâu, mắt nhìn của anh có hơi kén chọn, yên lặng pass qua rất nhiều gói phong cách.
Có một chủ đề phong cách đường phố ngược lại khiến anh sáng mắt lên, thế nhưng anh sợ rằng Giang Mộ Bình sẽ không thích.
Quá hoang dã, là loại nhịp điệu ly kinh phản đạo(*), không phù hợp khí chất cao quý nho nhã của giáo sư Giang cùng với thân phận nhà giáo nhân dân của hắn.
(*)ngang ngạnh; bướng bỉnh; bất trị
Thành Nham nhìn phần phong cách đường phố kia lâu hơn một chút, Giang Mộ Bình ngay lập tức nhận ra, hắn thấp giọng hỏi: "Thích cái này?"
Thành Nham gật đầu.
Giang Mộ Bình ừ một tiếng: "Xem tiếp đi."
"Cậu cũng xem đi." Thành Nham đưa album cho hắn.
"Tôi nghe theo cậu."
Kỳ thực xem nhiều như vậy, Giang Mộ Bình vừa ý bộ mặc chính trang kia, quy củ nhất truyền thống nhất, nhưng cũng hấp dẫn hắn nhất.
Lật đến một bộ phong cách vườn trường, Thành Nham vội vàng lật qua, Giang Mộ Bình đột nhiên duỗi tay, đặt ngón tay trỏ lên album, cắt ngang động tác của anh.
"Lật về trước chút." Giang Mộ Bình nói.
Thành Nham lật về trước hai trang, đập vào mắt là một chùm ảnh phong cách vườn trường tươi sáng thanh thuần.
"Cái này rất dễ thương." Giang Mộ Bình nhận xét.
Thành Nham nở nụ cười: "Chúng ta mặc đồng phục học sinh chẳng phải là cưa sừng làm nghé sao?"
"Cậu vốn đã rất trẻ rồi." Giang Mộ Bình thản nhiên nói, ánh mắt lại liếc nhìn chùm ảnh mấy cái, hắn nhớ hai mươi năm trước kiểu dáng đồng phục học sinh không có thời thượng, cũng không có cầu kỳ như trong hình.
"Bộ này cũng là một trong những chủ đề rất được yêu thích ở tiệm chúng tôi, hai vị tiên sinh bên cạnh cũng bộ này đó ạ."
Thành Nham quay đầu lại nhìn.
Hai người bên cạnh mới là trẻ thật, sau đó chủ động nói chuyện với Thành Nham bọn họ, Thành Nham mới biết người ta còn chưa tốt nghiệp đại học, mới vừa đủ tuổi kết hôn hợp pháp đã đi lĩnh chứng ngay, vừa kết hôn chớp nhoáng, vừa kết hôn ngầm(*).
(*)đăng ký kết hôn mà không tổ chức đám cưới
Thoạt nhìn bọn họ rất yêu nhau, thể hiện sự thân mật rất tự nhiên, khi bất đồng ý kiến cũng sẽ tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.
Thành Nham với Giang Mộ Bình không có thân mật như vậy, có lẽ là vì bọn họ không hề yêu nhau, thế nhưng Thành Nham cũng rất thích kiểu chung sống tôn trọng lẫn nhau như bây giờ.
"Cậu thích chủ đề này không?" Giang Mộ Bình hỏi Thành Nham.
Thưc ra Thành Nham không thích vậy, nhưng mà Giang Mộ Bình thích, thế nên nhìn mấy lần anh liền cảm thấy mặc đồng phục học sinh chụp ảnh hình như cũng không có gì xấu hổ.
"Thích." Thành Nham trả lời.
Giang Mộ Bình nhìn chăm chú vào mắt anh, trong mắt có ý cười nhè nhẹ, "Không phải lừa tôi chứ?"
Thành Nham không lừa hắn, nhưng anh cố ý nói: "Vậy mà cậu còn hỏi tôi."
"Cậu chọn một bộ, tôi chọn một bộ, rất công bằng."
"Không ngờ giáo sư Giang lại thích phong cách này."
Giang Mộ Bình điềm nhiên như không mà ừ một tiếng: "Tôi thích cưa sừng làm nghé."
Thành Nham không nhịn được, quay đầu đi cười một hồi lâu.
Bọn họ chọn ba bộ, chụp ảnh cưới là một chuyện phiền phức cần huy động rất nhiều người, thợ trang điểm, người phụ trách trang phục, thợ chụp ảnh, thợ ánh sáng, một đống người, hơn nữa cũng không thể chụp xong trong một ngày.
Giang Mộ Bình ngày thường phải lên lớp, cho nên bọn họ quyết định dành ba cái cuối tuần để đi chụp ảnh cưới.
Cuối tuần đầu tiên là chụp ngoại cảnh, phong cách đường phố, sáng sớm Giang Mộ Bình cùng Thành Nham đã bị nhân viên studio triệu tập vào cửa hàng, hoá trang, thay quần áo, sau đó ngồi xe đi đến địa điểm chụp.
Nơi chụp ảnh là một ngõ hẻm mang đậm phong cách đường phố, hai bên đường đều là cửa hàng bỏ hoang, lớp sơn trên tường bong ra từng mảng, trên cửa cuốn hoen rỉ đầy rẫy những hình vẽ nguệch ngoạc. Không biết nơi này là địa điểm được xây dựng thủ công, hay là phố cổ ngày trước còn sót lại, rất nhiều cửa hàng có biển số nhà lộ thiên kéo dài ra đường, trên biển số nhà viết toàn chữ phồn thể, có một hương vị của những con phố Hồng Kông xưa cũ.
Thành Nham có chút hiếu kỳ, hỏi thợ chụp ảnh: "Sư phụ, chỗ này là dựng cảnh hay là phố cổ thật?"
Thợ chụp ảnh vừa gỡ rối thiết bị vừa nói: "Trước đây là một con phố cũ, sau đó chỗ này bị trưng dụng mà phá bỏ, những gì có thể chuyển được đều đã chuyển đi cả rồi, nhưng mà sau đó cũng không biết sao mà vẫn không có ai đến đây dỡ bỏ, lâu ngày cái thành bỏ phế."
Thời tiết rét mướt, thợ chụp ảnh hà hơi vào lòng bàn tay hai cái, cầm camera lên nói: "Chúng ta khẩn trương lên, tranh thủ kết thúc sớm."
Mặc đồ mùa hè đi chụp ảnh trong ngày rét lạnh thật tội nghiệp, may mà hôm nay nắng đẹp, lúc chiếu lên người cũng có chút ấm áp.
Thành Nham và Giang Mộ Bình cởi áo khoác, bên trong mặc áo phông rộng rãi theo phong cách đường phố.
Giang Mộ Bình liếc mắt nhìn Thành Nham.
Không thể không nói, Thành Nham quả thực rất hợp phong cách này, râu ngắn, khuôn mặt trẻ con, vừa có cảm giác thiếu niên lại không mất đi vẻ hoang dã.
Nếu như Thành Nham có hoa tay thì cảm giác hoang dã này có lẽ sẽ càng mạnh mẽ hơn.
Thế nhưng trên người anh sạch trơn, nơi mắt trần có thể nhìn thấy ngay cả một vết sẹo cũng không có.
Giang Mộ Bình đột nhiên hỏi Thành Nham: "Sao trên người cậu không có hình xăm nào vậy?"
Thành Nham ngớ ra, mờ mịt nói: "Sao vậy?"
"Cả người cậu bây giờ rất hợp với hoa tay."
Thành Nham không ngờ một giáo sư văn nhã như Giang Mộ Bình vậy mà sở thích lại cuồng dã như thế, anh cười cong mắt, nói: "Tôi không thích cái đó, khoa trương quá." Lúc Thành Nham nói chuyện trong miệng hà ra khí lạnh, anh nhìn Giang Mộ Bình, thấp giọng nói: "Trên người tôi có hình xăm."
Giang Mộ Bình còn nhớ.
Hắn hỏi: "Là ở trên đùi à?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT