Hiếm khi Giang Mộ Bình đến nhà ăn của giáo viên dùng bữa, ngồi đối diện với trợ giảng, cô Chu, hắn lơ đãng nhìn lướt qua bàn tay của cô. Sau đó, buổi chiều lúc cô Chu vào văn phòng giáo sư giao tài liệu thì bị Giang Mộ Bình gọi lại.
"Cô Chu."
"Vâng." Cô Chu đáp, "Có chuyện gì không, giáo sư Giang?"
Cô Chu còn rất trẻ, mới vừa kết hôn cách đây không lâu, Giang Mộ Bình còn ăn kẹo mừng của cô. Giang Mộ Bình đóng nắp bút máy, ngước mắt lên nhìn vào chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út của cô.
Giang Mộ Bình thu hồi ánh mắt, nhìn cô Chu: "Có chuyện muốn hỏi cô, nhẫn của cô rất đẹp, đặt ở đâu vậy?"
Cô Chu sững sờ, cúi đầu nhìn ngón tay đeo nhẫn của mình: "Giáo sư Giang, thầy..."
"Tôi sắp kết hôn nên muốn đặt một đôi nhẫn. Tôi thấy nhẫn cưới của cô rất đẹp, kiểu dáng rất đặc biệt."
Cô Chu hơi mở to mắt: "Thầy sắp kết hôn rồi?"
Giang Mộ Bình gật đầu.
Nét mặt cô Chu chuyển từ kinh ngạc sang vui mừng, cười híp cả mắt, cô giơ ngón tay đeo nhẫn lên: "Đây là chồng tôi nhờ một người bạn mời nhà thiết kế người Ý thiết kế, tôi cũng thấy rất đẹp."
"Nhà thiết kế ở Ý à?"
"Phải, bạn của chồng tôi đi học ở Ý, nhẫn thiết kế xong thì anh ấy giúp chúng tôi gửi về nước."
"Đại khái mất bao lâu?"
"Tôi nhớ lúc đó tôi đợi hơn hai tháng."
Giang Mộ Bình lấy nắp bút máy chọc chọc sổ ghi chép, như có điều suy nghĩ nói: "Có hơi lâu quá."
Cuối cùng Thành Nham và Giang Mộ Bình đã thỏa thuận sống ở nhà tân hôn của Giang Mộ Bình, căn nhà đó tương đối gần đại học Bắc Thành và studio của Thành Nham, hơn nữa kết hôn mà, tất nhiên vẫn là ở nhà tân hôn cho có cảm giác nghi thức.
Giang Mộ Bình đưa chìa khóa dự phòng của nhà tân hôn cho Thành Nham để lúc rảnh anh có thể xem trước xem cần bổ sung những gì. Nhà tân hôn đã sửa sang nhưng vẫn chưa lắp nội thất.
Hôm nay sau khi xong việc thì Thành Nham đến nhà tân hôn một chuyến.
Căn nhà này lớn hơn nhiều so với căn Thành Nham đang ở, phong cách trang trí trong nhà rất đơn giản, thoạt nhìn như phòng mẫu được sản xuất dây chuyền, nếu quan sát kĩ thì có thể thấy rằng thực ra nó đã được dày công thiết kế. Thành Nham chưa từng đến nơi ở hiện tại của Giang Mộ Bình, nhưng mà anh đoán phong cách trang trí ở đó chắc hẳn không khác bên này là bao.
Chủ nghĩa tối giản và thanh lãnh là kiểu phong cách Giang Mộ Bình.
Thành Nham vào xem xét từng phòng, có một phòng ngủ chính, một phòng ngủ cho khách, vẫn còn một gian chắc là thư phòng, Thành Nham đi đến trước cửa khẽ vặn nắm cửa.
Chút ánh sáng từ khe cửa lọt ra, sau khi cửa phòng mở ra thì Thành Nham sững người, quả nhiên đây là thư phòng, trong phòng không mở đèn, có người đang nằm trên bàn.
Thành Nham cầm nắm cửa ngây ra một lúc, sau đó rón rén bước vào.
Giang Mộ Bình nghiêng mặt nằm gục xuống bàn, gối đầu lên cánh tay, mấy ngón tay của bàn tay phải cong lại, thả lỏng đặt trên bàn. Kính mắt của hắn đặt ở bên tay, đè lên một quyển sách thật dày.
Giang Mộ Bình hô hấp đều đều, lưng chầm chậm lên xuống theo nhịp thở, hắn mặc áo sơ mi, phần vải sau lưng căng ra, phác hoạ một ít cơ lưng rắn chắc.
Thành Nham cúi người nhìn nội dung trong sách, toàn là tiếng Anh, cơ man là từ đơn khiến anh nhìn mà đau cả đầu. Anh đảo mắt, ánh mắt lại rơi trên gương mặt đang ngủ say của Giang Mộ Bình, ngay lúc này anh đột nhiên nghĩ bây giờ chính là thời cơ hoàn hảo để đo kích thước ngón tay của Giang Mộ Bình.
Thành Nham tạm thời không tìm được dụng cụ đo lường, bứt thẳng một sợi tóc từ trên đầu mình xuống, cẩn thận luồn xuống ngón áp út của Giang Mộ Bình, móc thật nhẹ vào ngón tay của hắn. Ngón tay Giang Mộ Bình thon dài và sạch sẽ, trắng nõn như mặt của hắn.
Ngược lại, tay của Thành Nham không được mềm mại như thế, cầm máy xăm quanh năm nên trên ngón tay có vết chai, nếu nhìn kĩ thì tay phải to hơn tay trái một chút.
Thành Nham nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Giang Mộ Bình, vất vả mà vén tóc mình, mắt nhìn chằm chằm chỗ mấy sợi tóc chồng chéo lên nhau, chợt phát hiện ngón tay Giang Mộ Bình nhúc nhích.
Nhịp thở của Giang Mộ Bình bỗng chốc thay đổi, một luồng khí ấm áp phả lên tai Thành Nham. Thành Nham sợ đến mức ngón tay run lên, nhanh chóng xoay đầu, chạm mắt với Giang Mộ Bình.
Ánh mắt Giang Mộ Bình rời rạc, hơi nheo lại, không hề chớp mắt mà cứ thế đối diện với Thành Nham, hơi cau mày.
"... Thành Nham?" Giọng Giang Mộ Bình hơi khàn, lông mày hắn đột nhiên giãn ra.
Giang Mộ Bình ngồi dậy, thu tay lại, sợi tóc mà Thành Nham buông xuống vẫn còn quấn trên ngón tay. Giang Mộ Bình đeo kính vào, ánh mắt dần trở nên rõ ràng.
Thành Nham vội đứng lên, lúng túng liếc mắt nhìn đến mấy cuốn sách trên kệ.
Giang Mộ Bình rũ mắt nhìn xem sợi tóc quấn quanh ngón tay áp út của mình, ngẩng đầu nhìn anh.
Thành Nham ho khan một tiếng, đi tới lấy lại sợi tóc trên ngón tay Giang Mộ Bình, anh cầm sợi tóc trên tay cuộn rồi lại cuộn, thẳng thắn sẽ được khoan hồng: "Tôi muốn đặt một đôi nhẫn, vừa rồi... Là đang đo ngón tay của cậu, không phải đang làm chuyện gì kì quái đâu."
Giang Mộ Bình bỗng nhiên duỗi tay đến: "Không đo tiếp sao?"
Thành Nham sững sờ, sợi tóc vừa nãy nhổ xuống đã bị vo thành một cục, chung quy anh chưa đến nỗi nhổ thêm một sợi trên đầu mình trước mặt Giang Mộ Bình.
"Ở đây không có sợi bông à?" Thành Nham tưởng lời Giang Mộ Bình nói là thật, "Tờ giấy cũng được."
"Nhưng tôi không nói đùa với cậu." Thành Nham nói thêm, "Kết hôn đương nhiên phải chuẩn bị nhẫn."
"Tại sao phải lén lút chuẩn bị?"
Câu này là đang hỏi Thành Nham, Giang Mộ Bình tiếp tục nhấn mạnh: "Thành Nham, cậu như vậy sẽ làm tôi tưởng cậu chuẩn bị cầu hôn đó."
Thành Nham mím môi, nói: "Không được sao?"
"Thành Nham, " Giang Mộ Bình nhìn anh, tựa hồ không hiểu vì sao anh lại căng thẳng, nhẹ giọng nói: "Tôi đang nói đùa thôi."
"Hôm nay cậu nói đùa hơi nhiều đó."
"Sau này không nói nữa."
Thành Nham nhìn hắn: "Cũng không thể cứng nhắc thế."
Giang Mộ Bình bị chọc cười, bước tới nói: "Chúng ta cùng nhau chọn nhẫn đi, ngày mốt được không? Tôi đã hẹn trước với nhà thiết kế rồi."
Thành Nham gật đầu, hỏi: "Cậu không cần tôi cầu hôn à?"
Câu hỏi này có hơi thừa thãi, còn rất lạ lùng, nhưng mà Thành Nham lại cảm thấy hỏi ra rất lãng mạn, anh chưa từng lãng mạn với người khác nên muốn thử nghiệm với Giang Mộ Bình một tí.
"Tôi nghĩ mình không cần đâu." Giang Mộ Bình khéo léo mà từ chối sự lãng mạn của anh, nửa thật nửa giả nói: "Nhưng mà nếu sau này tôi hối hận rồi, còn có thể bổ sung lại không?"
Thành Nham cúi đầu cười, nói: "Không thể, quá hạn không chờ."
Qua một lát sau, Thành Nham mới nhớ đến hỏi Giang Mộ Bình: "Sao cậu lại ở đây?"
"Đến đây tìm vài tài liệu, thư phòng của nhà cũ không để nhiều sách được, rất nhiều sách mới đều ở đây."
Thành Nham nhìn xung quanh, phát hiện bốn bức tường của thư phòng này đều được lắp tường sách, trong mặt tường bày đầy ắp sách vở.
Chuông điện thoại reo, là điện thoại của Giang Mộ Bình, là mẹ hắn gọi đến.
Giang Mộ Bình bật chế độ rảnh tay, giọng của mẹ Giang vang vọng trong thư phòng yên tĩnh: "Mộ Bình, mẹ tìm thầy bói tính qua rồi, thứ ba của hai tuần sau là ngày lành tháng tốt, con bàn với Tiểu Nham đi lãnh chứng nhận đi."
Giang Mộ Bình nói: "Tiểu Nham đang ở cạnh con nè, mẹ nói với cậu ấy đi."
Mẹ Giang sững sờ, nở nụ cười: "Thật phiền con... Tiểu Nham à, con thấy được không? Hôm đó có rảnh không?"
"Dạ, rảnh ạ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT