Thiếu niên trước bị ác ma đầu độc đã chết thảm trên đài hành hình, sau lưng Vino giật một cái, lập tức quỳ xuống lần nữa, khép nép nói với tượng thần: “Xin ngài đừng giết tôi, thật sự tôi không có chút tác dụng nào đâu, tuyệt đối không tạo thành uy hiếp với ngài được.”

Tượng thần đáp: “Ngược lại ta cũng biết rõ điểm ấy.”

Thiếu niên có đốm tàn nhang không hé môi. Một lát sau, tượng thần cảm thấy hơi tẻ nhạt, vì vậy lại mở miệng nói một câu: “Ngươi làm ra chuyện như thế với tượng thần, nếu bị giáo hội phát hiện thì chắc chắn phải lên đoạn đầu đài tạ tội nhỉ?”

Vino nhỏ giọng giải thích: “Thưa ngài Ác Ma, thực tế trước giờ không ai ở giáo hội quản tôi cả. Tôi cũng chưa bao giờ nghe đến quy định cấm dục.”

Tượng thần nói: “Đây không phải quy định từ lâu ai cũng biết à?”

Vino: “Tại sao ngược lại ma quỷ còn chú trọng những quy định ấy hơn cả giáo đồ chứ…”

Tượng thần: “Dù sao hỏi thần chuyện làm tình cũng không hợp lẽ thường.”

Vino im tiếng.

Cậu ngồi xếp bằng trên thảm lông cừu dày nặng, chống mặt nói: “Ngài Ác Ma, tôi chỉ đang thuật lại chuyện của người khác thôi… Ngài cũng biết có những bình dân đến cầu xin sẽ bỏ nguyện vọng vào hòm mà?”

Tượng thần tức giận: “Lễ nghi của loài người càng ngày càng kém.”

Vino hỏi: “Ngài là ma quỷ thật ạ?”

Tượng thần đáp: “Đó là đương nhiên.”

Vino nói: “Tôi nghe nói ác ma ở đây đã bị đại giáo chủ giết rồi.”

Tượng thần xùy một tiếng, bảo: “Nói hươu nói vượn. Loài người luôn nói ngoa vì danh dự của mình.”

Nghe như một ma quỷ rất chính trực…

Khói đen lờ mờ bốc lên mù mịt sau lưng tượng thần màu trắng, im hơi lặng tiếng ngưng tụ thành hình dáng một người đàn ông anh tuấn mặt mày hơi khắc nghiệt.

Người đàn ông toàn thân một sắc xám ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm Vino, con mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vào cậu không nhúc nhích, lông mày như được vẽ tỉ mỉ từng sợi nhíu chặt, như đang đánh giá một món đồ gốm nghệ thuật hỏng bét.

“Đến cả mặt cũng không đáng giá.” Cuối cùng Ác Ma kết luận.

“Vậy cũng hết cách. Thực tế tôi chỉ là một thường dân trong thị trấn không may bị chọn phải thôi…” Vino ủ rũ nói, “Trách nhiệm của tôi là ở lại đây, thỉnh thoảng ra ngoài đọc bản thảo giáo chủ đã viết sẵn, trước kia còn được đi học, nhưng giờ cũng không thể đi nữa…”

Ác Ma cảm nhận được một chút chút rằng nhân loại vô dụng trước mặt này sinh ra cảm xúc đau buồn.

Dù sao hắn cũng coi như một ma quỷ tốt bụng, nghĩ một chốc, cuối cùng vẫn lên tiếng an ủi nhân loại một câu: “Nhưng cũng không phải là không có ưu điểm nào, ít nhất mông của ngươi trông rất đẹp.”

Vino ngẩng đầu đối mặt với Ác Ma: “…”

Ác Ma nói: “Cũng có thể vì ta chưa thấy nhiều mông của nhân loại.”

Vino: “Từ từ…”

Ác Ma hơi do dự: “Được rồi, mông của ngươi hẳn là cái mông đầu tiên được ta quan sát cẩn thận đấy.”

Vino: “…Xin ngài đừng nói ra, tôi biết sai rồi. Lần sau tôi sẽ ra sau rèm nhé.”

Ác Ma nói: “Không cần, mắt ta nhìn xuyên qua rèm thấy ngươi được mà.”

Vino: …

Thượng đế ơi. Cậu không còn riêng tư nữa rồi.

←→

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play