Nhan Trăn cảm giác cánh cửa vẫn luôn đóng kín khi còn nhỏ hiện tại đang dần mở ra.
Khi còn bé, cậu mờ mờ mịt mịt, chỉ biết là cha mẹ ly dị, mình đã trở thành đứa trẻ của một gia đình đơn thân. Cậu nghe những ngôn từ phỉ báng mấy năm, rồi được mẹ dẫn tới H thị, lúc ấy mới hoàn toàn thoát khỏi quá khứ.
Cậu không ngừng truy hỏi, Nhan Vận Lam mới kể lại cuộc hôn nhân thất bại của mình.
“Năm mười bốn tuổi, mẹ bắt đầu làm kết duyên sư, không giống con bây giờ, lúc đó là ông ngoại con mở linh thức cho mẹ, muốn mẹ kết thừa sự nghiệp của người.”
Bà cũng thật sự xem nó thành nghĩa vụ của mình.
Ở chốn nông thôn yêu quái nhiều, cách vài năm lại gặp một lần, mà những yêu quái đó cũng chẳng thích con người, năng lực của Nhan Vận Lam không có đất dụng võ.
Sau đó bà kết duyên thành công cho một yêu quái, là một lang yêu làm giảng viên dạy môn dân tộc học trong một trường đại học, Nhan Vận Lam cũng bởi vậy mà quen biết bạn bè của lang yêu, cũng chính là chồng trước của bà. Lúc đó ông chỉ là trợ giảng của lang yêu, một người còn không có bằng tốt nghiệp tiến sĩ. Nhan Vận Lam vừa gặp đã thương, bởi vậy hăng hái đọc sách, thi đậu trường học mà chồng trước đang theo dạy, học chuyên ngành dân tộc học.
Kết quả, tới trường học bà mới biết người trong lòng của mình, đã kết hôn. Bà giấu đoạn tình cảm này xuống, lúc sau chồng trước rốt cục thoát khỏi trói buộc của cuộc hôn nhân sắp đặt, có được tự do. Bà biết đây là cơ hội của mình, bắt đầu biểu diễn một vở kịch sinh viên theo đuổi giảng viên vô cùng lớn, cuối cùng trước khi tốt nghiệp đạt được mong muốn, đồng thời sau khi tốt nghiệp không bao lâu, hai người liền kết hôn.
Sinh hoạt sau hôn nhân kì học rất tốt, bà làm một người vợ rất toàn chức, sau đó có con, ông xã sự nghiệp thành công, con trai hoạt bát đáng yêu, gia đình vô cùng hạnh phúc mỹ mãn.
Thỉnh thoảng vẫn sẽ có yêu quái đến tìm bà xin giúp đỡ kết duyên, bà cũng nhận những yêu cầu đó trợ giúp thu nhập cho gia đình. Nhưng trong một lần xảy ra việc ngoài ý muốn, bà kết duyên thất bại, yêu quái vì yêu không được mà sinh ra hận ý, muốn trả thù bà.
Nhan Vận Lam đã học phép thuật một thời gian dài, không nửa vời như Nhan Trăn bây giờ, bà miễn cưỡng ứng phó được, sau đó nhận ra —— nếu bà tiếp tục làm kết duyên sư, có thể sẽ gây phiền phức đến gia đình.
Cho nên bà không để ý đến lời phản đối của những người bạn trong liên minh, từ chức kết duyên sư, muốn làm một người vợ đảm và là một người mẹ tốt.
Nhưng sự tình không được lạc quan như bà vẫn tưởng.
Lúc đó không ít yêu tộc dần dần bắt đầu hoạt động, bí mật thành lập một tổ chức đối kháng liên minh. Cầm đầu của tổ chức này là một con Ba Xà, tính cách gã giảo hoạt, tự xưng là thuộc hạ của thượng cổ hung thú, vì sự tỉnh lại của thượng cổ hung thú, tập hợp một lũ yêu tộc lại với nhau, nhưng thực ra là muốn hiến tế.
Gã dĩ nhiên chả quan tâm gì đến sự tỉnh lại đó, thượng cổ hung thú và thần thú đã tan biến từ lâu, hoà vào cỏ cây non sông của thế gian. Thần thú hậu bối tiếp tục bảo vệ thế gian, còn nguyên thần hung thú thì bị các đạo sĩ sử dụng làm các loại đạo cụ, một thành phẩm rất thành công chính là Tiểu Thao.
Ba Xà lừa gạt một đám yêu tộc, lừa chúng tới nhân gian gây hoạ, rồi cắn nuốt yêu lực của chúng, bồi bổ tinh lực cho bản thân.
Nhan Vận Lam không còn là kết duyên sư nữa, nhưng yêu quái gây hoạ xung quanh không ít, bà không thể không để tâm đề phòng, hơn nữa vì đã rời khỏi liên minh nên rất nhiều thông tin không được đổi mới kịp thời, có chút yêu quái xuất hiện khiến bà không kịp phòng bị. Lúc đó bà bắt đầu thống hận, tại sao mình lại dính vào cái nghề trừ ma này, đến nỗi không thể sống được một cuộc sống bình thường, cũng chính vào thời điểm bản thân còn lo chưa xong này, chồng bà phát hiện đến sự tồn tại của yêu quái.
Cha Nhan Trăn là người bình thường, là loại người bình thường mà khi nhìn thấy yêu quái ăn thịt người có thể sợ mất mật ấy.
Hắn sợ vỡ mật, làm gì còn ái tình gì nữa, thậm chí còn xem Nhan Vận Lam cũng là yêu quái, quỳ xuống cầu bà, nói muốn ly hôn.
Nhan Vận Lam thương tâm cực độ, sau khi đáp ứng, việc Nhan Trăn nên theo ai khiến bà thấy rất khó khăn.
Nếu đi theo mình, bà sợ cuộc sống sau này của thằng bé sẽ không thể thuận buồm xuôi gió. Đi theo chồng trước, bà lại sợ cả đời này mình sẽ không gặp được Nhan Trăn nữa, thậm chí còn không thể biết cậu có sống tốt hay không.
Nhưng chồng trước cũng không khiến bà khó xử bao lâu, bởi vì hắn tỏ vẻ, hắn không dám giữ thằng bé lại.
Nhan Vận Lam tức giận đến nỗi lập tức xé giấy viết đơn ly hôn, đưa theo Nhan Trăn hấp tấp trở về quê nhà.
Lúc này, kế sinh nhai liền thành một vấn đề nan giải. Sau khi tốt nghiệp, bà toàn tâm toàn ý muốn làm một người vợ tốt, không tiếp tục học lên nữa, cũng bỏ lỡ thời gian tốt nhất để xin việc làm, sau khi ly hôn cơ hồ chẳng có gì trong tay cả.
Vào thời khắc mê man, một người bạn tốt trong liên minh đã chìa cho bà một cành ô-liu —— thế lực của Ba Xà lớn mạnh, trong liên minh lại khuyết thiếu nhân tài, cần gấp năng lực của bà.
Bà lo cho Nhan Trăn nên do dự không muốn qua, người bạn ở liên minh nói: “Liên minh sẽ cử người tới bảo vệ đứa nhỏ.”
Ba Xà chưa trừ diệt, cuộc sống không thể an ổn, chỉ khác ở việc chết sớm hay muộn mà thôi. Sau nhiều lần cân nhắc, Nhan Vận Lam quyết định trở về liên minh, không dùng thân phận kết duyên sư, mà là một khu ma sư.
—— Phía trên chính là chuyện đã phát sinh vào mười năm trước.
“Thế nên, mười năm trước, là tên Ba Xà kia đả thương Ly Diễm sao?” Nhan Trăn hỏi.
Nhan Vận Lam nghẹn lời, bà vẫn còn đắm chìm trong hồi ức khi bản thân trẻ người non dạ và bị tổn thương tình cảm đây, kết quả trọng điểm của con trai mình lại là cái vấn đề đẩu đầu đâu: “Hình như con bắt sai trọng điểm rồi ý?”
“Con chỉ thấy tên yêu quái kia lợi hại ghê, ngay cả đại nhân vật như Ly Diễm cũng bị gã đả thương.” Dù sao lúc thu phục Ly Diễm thực sự rất gian khổ mà.
“Đúng thế.” Nhan Vận Lam giờ nghĩ lại vẫn còn vừa kinh hãi vừa bi thống, “Trong cuộc chiến đó, không ít bạn bè của mẹ đều bỏ mạng, cuối cùng Ba Xà cũng suýt nữa hồn phi phách tán, thân xác tàn phế bị phong ấn dưới Long Hổ Sơn.”
“À, con còn một câu hỏi.” Nhan Trăn nói, “Năng lực của mẹ là gì vậy?”
“Đây là năng lực di truyền của Nhan gia chúng ta, là trời sinh.” Nhan Vận Lam nói, “Năng lực của con là cảm ứng tương lai, năng lực của ông ngoại con là cảm nhận quá khứ, còn năng lực của mẹ, là nhận biết chuyện đang phát sinh ở chu vi quanh mình.”
Nhan Trăn: “À, ra là vậy —— “
Nhan Vận Lam nói tiếp: “Nhưng mà cái năng lực này chỉ truyền được đến đời con thôi.”
“Tại sao?” Nhan Trăn chưa phản ứng lại.
“Bởi vì con trai mẹ, lại là đoạn tụ đó.” Nhan Vận Lam nói, “Con mà không nói ra, có đánh chết mẹ cũng không nghĩ tới…”
Sau khi Nhan Trăn bị rất nhiều nam sinh thổ lộ, cậu dần dần nhận ra mình không thích nữ sinh, lần đầu mộng tinh là với một nam minh tinh cơ bụng tám múi, tuyến nhân ngư tuyệt đẹp. Cậu càng nghĩ càng loạn, nên đã nói chuyện này cho mẹ, bộc lộ rất sớm.
Nhan Trăn xấu hổ nói: “Con xin lỗi.”
Nhan Vận Lam cũng không oán giận gì, kỳ thực đời sau nếu có thể vĩnh viễn không dính tới mấy chuyện loạn thất bát tao này lại là điều tốt. Con trai bà thật là biết lo nghĩ, trực tiếp tuyệt hậu luôn…
“Xin lỗi gì chứ, mẹ cũng đâu thể bắt buộc con phải thích nữ được.”
Miễn cưỡng cũng coi là việc tốt đi.
“Giờ mẹ đang ở sân bay.” Nhan Vận Lam nói, “Chuyến bay bị hoãn rồi, chắc phải một tiếng nữa mới cất cánh, lúc về đến H thị cũng là một hai giờ sáng rồi. Mai đưa con đi gặp lão cha ruột, tiện thể kiếm con yêu đè ổng kia, xem rốt cuộc là yêu ma quỷ quái gì.”
Trong lòng Nhan Trăn thấp thỏm, kỳ thật không muốn gặp ổng, nhưng lại cảm thấy nên đi một chuyến, vì vậy đồng ý.
Cuối cùng cũng giải đáp được chân tướng thuở ấu thơ, nỗi lòng tích tụ nhiều năm hình như đã được dỡ bỏ.
Nói là hận, nhưng hiện tại cậu còn bắt đầu thấy ổng đáng thương có chút đáng thương, dù sao thì cũng có thể hiểu được lựa chọn của ổng —— người bình thường rất khó tiếp thu yêu quái, đặc biệt là yêu quái giết người. Nếu nói là không hận, vậy càng không thể, nếu lúc trước ổng có ý thức trách nhiệm hơn, chiến thắng nỗi sợ, không cầu ổng bình tĩnh như Nguyên Hoa, nhưng ít nhất cũng nên nguyện ý ra mặt như cậu ấy, đừng để vợ con mình đối mặt với nguy hiểm…
Chờ chút, giống như Nguyên Hoa.
Vậy nên trong lòng cậu, Nguyên Hoa không phải dạng người giống tên đàn ông kia.
Nhan Trăn ôm gối, xoa vuốt tóc của mình, trong đầu không ngừng nhớ lại từng hình ảnh từ khi gặp gỡ Nguyên Hoa tới nay, cảm giác như kịch rối bóng, trừu tượng lại hỗn độn, cẩn thận lại hoang đường.
Cậu sợ tình cảm, sợ tiến lên một bước, nhát như chuột, đây là thật.
Nguyên Hoa nói thích cậu, bao dung cậu, cũng là nghiêm túc.
Có lẽ khoảng thời gian này chịu chút ảnh hưởng từ Tiêu Đại Hải và Hồ Nhất Loát Nhi, trong lòng Nhan Trăn dấy lên chút dũng khí, cậu mở WeChat, mở đoạn hội thoại giữa mình và Nguyên Hoa ra.
Mấy ngày qua, dù Nguyên Hoa dùng phương thức gì theo đuổi cậu, đều giữ một đặc điểm: Quan tâm đầy đủ, tỉ mỉ săn sóc, và một mức độ độc chiếm nhất định.
Là một người bạn trai rất thích hợp để yêu đương.
Mẹ vì cậu, không muốn tiếp tục làm kết duyên sư; cũng vì cậu mà lại gia nhập liên minh. Nói cho cùng đều là vì có sự ràng buộc, mới thân bất do kỷ. Nếu cậu và Nguyên Hoa ở bên nhau, Nguyên Hoa sẽ trở thành ràng buộc của cậu.
Trước kia cậu quả thật có ý muốn gia nhập liên minh, bản lĩnh của Lý Canh Dần, Lý Huyền Tĩnh, Ly Diễm, thậm chí của mẹ, cậu đều vô cùng ngưỡng mộ.
Liên minh tựa như một chiếc kính vạn hoa, bên trong có thế giới mà cậu muốn tìm hiểu.
Nhưng có Nguyên Hoa, vì không muốn chuyện của mình tai bay vạ gió đến hắn, nhất định sẽ có cố kỵ.
Sẽ vì Nguyên Hoa mà từ bỏ ý muốn của mình sao?
Nhan Trăn tỉ mỉ ngẫm nghĩ, cư nhiên cảm thấy có thể. Vì Nguyên Hoa mà từ bỏ, cậu sẽ không cảm thấy rất đáng tiếc.
Một anh hùng không nhất thiết phải nổi tiếng khắp thế gian, cậu có thể bắt đầu từ việc bảo vệ người bên cạnh mình.
Đáp án đã rõ ràng, Nhan Trăn ý thức được điểm này, xấu hổ trốn vào trong chăn, càng nghĩ mặt càng đỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT