(Đang edit)

NGOÀI HIỆN THỰC

Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)

Người edit và beta: Cà phê hòa tan

Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 66: Biển sâu u ám, mười bảy.

Thời gian tua ngược về đúng ngay giây phút Nhiễm Văn Ninh đang cố xử lí Bách Lý Tiểu Gia.

Sau khi cây dù đen trên tay mình chạm được đến người Bách Lý, Nhiễm Văn Ninh mới chắc chắn trăm phần trăm rằng cô ta là một vị tông đồ. Loại vảy đang phủ kín toàn thân cô ta có thể chặn lại loạt công kích đến từ cơn mưa và mũi dù của cậu ngọt xớt cứ như thể một lớp áo giáp kiên cố vậy, dường như cường độ ý thức của cô ta đã vượt mặt cả cậu rồi.

"Cậu chưa đạt đến cấp tông đồ ư?"

Sau khi đánh ngã Nhiễm Văn Ninh, Bách Lý mới đưa ra một câu thắc mắc như thế.

Hiện giờ, Nhiễm Văn Ninh đã bị đánh đến nỗi phải nằm bò trên đất. Cậu chỉ có thể vừa gắng gượng chống mũi dù để đỡ nửa người trên của mình dậy, vừa ngước mắt lên nhìn cô ta mà thôi.

Sau khi lướt sơ qua cường độ ý thức của Nhiễm Văn Ninh hiện giờ xong xuôi, người phụ nữ kia mới đưa ra một lời bình rằng: "Cậu có thể đạt đến được trình độ như này đã là rất tốt rồi đấy, e rằng cậu chẳng bao giờ triệu hồi chủ mộng cảnh nhà mình được đâu."

Vừa dứt câu, Bách Lý đã bắt đầu vươn tay, cụ hiện tầng tầng vảy đen từ "Tháp" để vây kín lấy bốn phía xung quanh Nhiễm Văn Ninh. Lần này, tòa "Tháp" kia cũng chẳng hề để lại bất kì một khe hở nào cả, sau khi nó xuất hiện trên lớp da ngoài của Nhiễm Văn Ninh, mỗi một centimet trên ý thức thực thể của cậu đều phải đồng loạt gánh chịu một loại sức ép rất đỗi kinh khủng.

Lúc ấy, trị số tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh chỉ có 366, còn trị số năng lực nhận biết của cậu lại là 308. Cậu vừa phải xử lí hai tư chất giả cao cấp cùng một lúc, vừa phải phân tâm ứng phó với một loại sinh vật to tướng của mộng cảnh nữa, thật sự khổ không tài nào kể nổi.

Nhiễm Văn Ninh thật lòng chẳng hiểu cái đám tông đồ kia gọi chủ mộng cảnh nhà mình ra đây bằng cách nào cả, thêm vào đó, cậu vốn cũng chưa hề đặt tên hay thiết lập bất kì một mối quan hệ ý thức nào với "Dưới ánh trăng, Dear Anna" hết. Thế nhưng theo lời Trì Thác, hồi bọn họ còn đang làm nhiệm vụ trong "Đô thị hoang phế", cậu đã có thể khiến cơn mưa từ mộng cảnh nhà mình phủ kín cả một khu đô thị lớn rồi.

Rốt cuộc cậu đã làm ra chuyện gì vào khi ấy thế nhỉ?

Năng lực từ ý thức của Bách Lý liên tục siết chặt lồng ngực của Nhiễm Văn Ninh, trực tiếp ép cho cả phần thân trên của cậu biến dạng đi mất. Dưới áp lực khó lòng nhịn nổi, Nhiễm Văn Ninh muốn ho ra máu, thế nhưng vì có rất nhiều nơi trên cả cơ thể của cậu hiện giờ chẳng tài nào nhúc nhích cho được, mấy ngụm máu ứ đọng kia chỉ có thể liên tục rỉ ra từ bên mép cậu mà thôi.

Cậu bất lực nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mắt mình.

Trong cơn đau đớn xen lẫn hốt hoảng, Nhiễm Văn Ninh lại chợt nhớ lại một vài chuyện. Mặc cho việc càng ngày càng có nhiều thứ quái lạ xuất hiện rồi siết chặt lấy toàn thân mình, cậu bắt đầu buông thả bản thân giữa dòng hồi ức.

Mình đã từng sử dụng năng lực của Dear Anna trong những mộng cảnh nào ấy nhỉ? "Đô thị hoang phế", "Con mắt của Thượng Đế", "Hoa trong gương, trăng trong nước", liệu có điểm chung gì giữa những lần sử dụng năng lực này hay không?

Cơ mà hình như mình cũng chẳng nhớ được rõ đã có chuyện gì xảy ra vào lúc ấy cả... Ừ nhỉ, còn vụ của "Dưới ánh trăng, Dear Anna" nữa mà.

Trì Thác từng nói với mình cái gì đây này, à rồi, về việc mình từng gọi Dear Anna là mẹ?

Từ xưa đến bây giờ, Nhiễm Văn Ninh vẫn luôn cố gắng gạt bỏ và né tránh nhắc đến chuyện này hết mức có thể. Cậu cứ đinh ninh rằng việc ấy cũng không to tát gì cho cam, thêm vào đó, theo những lời đề nghị của rất nhiều tay lão làng cậu từng tiếp xúc, loại chuyện như thế thật sự rất đỗi vô lí, thậm chí ai ai cũng chẳng buồn nghĩ đến tính khả thi của trường hợp này dù chỉ là một chút.

Máu tươi liên tục rỉ giọt lên bề mặt tòa "Tháp" của Bách Lý. Thứ năng lực chuyên phòng ngự rất đỗi đáng gờm này trông cứ như thể đang muốn đập nát phòng tuyến tinh thần cuối cùng trong lòng Nhiễm Văn Ninh đi mất vậy. Nó đã che khuất đi tận một nửa bầu trời to tướng của cả thế giới ngập tràn ánh sáng trong mắt cậu.

Loài người và mộng cảnh phải cùng thống nhất sử dụng một quy ước chung, điều đấy đóng vai trò như một loại tín hiệu giao lưu giữa đôi bên. Khi người ta gửi loại tín hiệu ấy cho mộng cảnh, mộng cảnh nhà họ sẽ lập tức trao sức mạnh của nó cho tông đồ nhà mình.

Dù gì thì cây dù đen kia chỉ vỏn vẹn là một loại đạo cụ của mộng cảnh, cho dù có khai thác và sử dụng năng lực của nó cho đến đâu đi chăng nữa, sớm muộn gì thực lực của cậu cũng sẽ đụng phải một mức giới hạn nào đấy thôi.

Nhiễm Văn Ninh, cậu không thể ra trận chỉ dựa vào mỗi sức lực của bản thân mình như vậy mãi được, không có bất kì một ai trên thế gian này từ chối việc dựa dẫm vào mộng cảnh hết.

Rồi cậu cũng sẽ phải vươn tay với chúng thôi.

Nhiễm Văn Ninh muốn nuốt ngụm máu trên cuống họng mình xuống, nhưng loại năng lực khủng khiếp kia của Bách Lý lại khiến mong muốn nhỏ nhoi ấy trở thành một chuyện xa xỉ. Có một tia hi vọng le lói chợt lóe lên trong tâm trí cậu, thế nhưng đấy cũng đồng thời là một ý nghĩ rất tuyệt vọng.

Cây dù đen kia vẫn còn ngoan ngoãn để mặc Nhiễm Văn Ninh siết chặt mình trong tay, trông cứ như thể đang thì thầm ngon ngọt bên tai cậu rằng, cậu chẳng thể lùi bước được nữa, thần Chết đang chực chờ ngay sau lưng cậu đấy, cậu chỉ có thể bước về phía trước mà thôi, cho dù trước mặt cậu có là thứ gì đi chăng nữa.

Bách Lý Tiểu Gia chợt nhíu mày một cái, cô ta cảm thấy cách thức hại người này có hơi chậm quá, đồng thời cũng có hơi tàn nhẫn. Sau khi quay đầu lại, cô ta mới lên tiếng nhờ Doãn Phiêu Nhiên đang đứng bên cạnh mình rằng: "Doãn Phiêu Nhiên, em dùng năng lực của mình đi, để cậu ta lạc lối nhanh nhanh một chút."

Bách Lý cũng tiện đường nhắc Doãn Phiêu Nhiên rằng việc chặt đầu sẽ hiệu quả hơn rất nhiều. Nghe xong, Doãn Phiêu Nhiên gật gù, sau đó mới cụ hiện con dao kim loại của bản thân trên tay, chuẩn bị cho Nhiễm Văn Ninh một đao sau cuối.

Đến tận bây giờ, Nhiễm Văn Ninh mới biết họ tên đầy đủ của cô bé mặc váy đỏ kia, thế nhưng chẳng hiểu sao cái tên Doãn Phiêu Nhiên của cô bé lại bị kéo dài đến vô cực, dường như vạn vật trước mắt cậu đều đang được tua chậm lại rất nhiều.

Nhiễm Văn Ninh biết rõ rằng ý thức của bản thân cậu hiện giờ rất tệ hại, đến cả việc cảm nhận thời gian trôi đi mà cậu cũng khó có thể thực hiện được nữa mà.

Nhiễm Văn Ninh đưa mắt nhìn về phía đường chân trời đang kéo dài phía sau lưng Bách Lý. Trong mộng cảnh "Biển sâu u ám", tất cả mọi thứ đều âm u không ánh sáng. Bây giờ chỉ còn mỗi nước thử thực hiện xem thế nào mà thôi, cậu rốt cuộc vẫn phải đọc rành mạch hai chữ kia trong đầu mình.

Mẹ ơi...

Vừa đứng yên tại chỗ, Bách Lý vừa thong dong quan sát cảnh ý thức của Nhiễm Văn Ninh dần dần tiến gần đến bờ vực tan vỡ. Chỉ cần Doãn Phiêu Nhiên hạ một đao xuống nữa thôi, người đàn ông này sẽ lập tức lạc lối ngay.

Tuy nhiên, đúng trong giây phút khi cô ta vừa mới thả lỏng cả người, tên đàn ông kia lại đột ngột vùng dậy từ dưới mặt đất, tòa "Tháp" kiên cố được cô ta cụ hiện quanh người cậu cũng bỗng dưng hóa thành một chùm sương trắng chỉ trong một chớp mắt duy nhất.

Dưới một loại tình huống đột ngột như thế này, Bách Lý Tiểu Gia thậm chí còn chẳng đào đâu ra thời gian để chú ý đến đống mây đen đang dần dần tụ tập trên bầu trời. Cô ta chỉ vừa mới chớm lùi về sau một bước, Nhiễm Văn Ninh đã lăm lăm cây dù trong tay rồi lao thẳng về phía cô ta rồi.

Có vô vàn hạt mưa đang liên tục vờn quanh cây dù đen nọ, vài giọt trong số ấy thậm chí còn đang có khuynh hướng chuyển thành thể rắn, thậm chí còn có một hai tia sét lưa thưa đương lập lòe trên thân dù.

Dường như cường độ ý thức của kẻ này vốn dĩ đã không thuộc dạng thường thường. Chuyện gì thế này? Sao tự dưng cậu ta lại học xong cách triệu hồi chủ mộng cảnh nhà mình rồi?

Theo bản năng mách bảo, Bách Lý đương nhiên sẽ muốn sử dụng năng lực từ "Tháp" ngay lập tức, thế nhưng đã chẳng còn kịp nữa rồi. Người đang đứng cách Nhiễm Văn Ninh gần nhất thật ra chẳng phải Bách Lý mà lại là Doãn Phiêu Nhiên- người hãy còn đang chuẩn bị xuống tay với cậu.

Trong nháy mắt khi Doãn Phiêu Nhiên trông thấy cảnh Nhiễm Văn Ninh vùng dậy, đầu óc của cô bé bỗng dưng trống rỗng. "Kịch liệt" là thuộc tính vốn có của mộng cảnh nhà cô, đây là một loại năng lực có khuynh hướng thiên về sức mạnh, chẳng những khó để khống chế, nó còn rất có khả năng lăm le cắn ngược lại người sử dụng.

Chưa bao giờ Doãn Phiêu Nhiên lại khao khát việc cầu xin sự trợ giúp từ mộng cảnh nhà mình hệt như bây giờ. Tuy mộng cảnh nhà cô hãy còn đang chìm vào một giấc chiêm bao say nồng, cô vẫn tha thiết mong rằng tốc độ của mình có thể nhanh hơn dù chỉ là một chút.

Gần như chỉ trong một nháy mắt sau đấy, Doãn Phiêu Nhiên đã lập tức lắc người chặn chết giữa Bách Lý Tiểu Gia và Nhiễm Văn Ninh. Trong đôi con ngươi của cô bé, bóng dáng của cây dù đen kia vẫn còn đang liên tục phóng to đến vô tận. Thế nhưng, khi toàn thân cây dù kia hãy còn chưa hoàn toàn lọt vào được đáy mắt của Doãn Phiêu Nhiên, một cú huých mạnh đã đột ngột ập đến trên lồng ngực cô bé.

Do tốc độ của thứ kia quá nhanh chóng, Doãn Phiêu Nhiên thậm chí còn chẳng thể cảm nhận được bất kì một cơn đau nào cả. Cô gái trẻ ngước mắt lên nhìn Nhiễm Văn Ninh một cái, sau đó mới bất ngờ nhận ra rằng nét mặt của cậu hiện giờ trông cứ như thể đang phải chìm đắm trong một nỗi đau đớn chẳng ai bì kịp, chẳng ai hiểu thấu vậy.

"Em ấy xuất sắc hơn em nhiều lắm, thôi thì cứ nhường suất biểu diễn này cho em ấy đi nhé."

"Em đã rất vất vả rồi, chắc chắn lần sau em sẽ được lên sân khấu thôi mà."

"Cô có từng nói sẽ chừa một suất cho em sao? Xin lỗi em nhé, Phiêu Nhiên à, em chờ đến lần sau được không?"

"Thật ra thì Phiêu Nhiên này, em biết không, thật ra suất biểu diễn của em đã được bên đấy định sẵn rồi, nhưng gia thế của người kia lại..."

"Không sao đâu ạ, em có một sân khấu cho riêng mình rồi."

"Sân khấu ấy ra sao?"

"Chỉ là một giấc mộng không mấy đẹp đẽ, nhưng đấy cũng chính là sân khấu của riêng em."

Chuyện cuối cùng được Doãn Phiêu Nhiên nhớ đến đó là việc chị Bách Lý từng đồng ý sẽ đến xem vũ đạo mới của cô khi họ gặp nhau lần cuối tại "Tháp đen". Trong tầng ấy của mộng cảnh, dăm ba tia sét lưa thưa sẽ thỉnh thoảng đánh xuống mặt đất dưới chân họ, trông chẳng khác nào hào quang le lói nơi sân khấu cả.

Tuy rằng Doãn Phiêu Nhiên là tuýp người sẽ luôn không ngừng cố gắng hết mình để hoàn thành lời hứa của mình, thế nhưng bây giờ, hẳn cô bé đã phải lỗi hẹn rồi.

Năng lực từ mộng cảnh bên Nhiễm Văn Ninh đã bắt đầu ảnh hưởng đến toàn thân cô gái trẻ trước mắt với một tốc độ nhanh đến khủng khiếp. Đến tận bây giờ, Doãn Phiêu Nhiên mới ngộ ra rằng năng lực của Nhiễm Văn Ninh cũng không hẳn chỉ mang khuynh hướng nhược hóa đơn thuần thôi đâu, sau lần lắc mình vùng dậy này, dường như năng lực của người nọ đã biến đổi, đồng thời cũng được đề cao khá nhiều.

Doãn Phiêu Nhiên nhìn thẳng vào đôi con ngươi của Nhiễm Văn Ninh. Cô không oán hận người này, vì chắc chắn cô cũng sẽ thực hiện một loại hành vi tương tự như anh ta vậy.

Chỉ trong một khoảng thời gian hồi tưởng ngắn ngủi ấy, dần dần, đến cả tên mình mà Doãn Phiêu Nhiên thậm chí còn chẳng thể nhớ rõ cho được. Cô gái trẻ nọ vừa nhìn chăm chú vào đôi mắt của Nhiễm Văn Ninh, vừa vét sạch sức lực có được từ những khao khát mãnh liệt sau cuối để thốt lên mấy tiếng: "Kết thúc rồi ư?"

Lúc bắn người vọt về phía người phụ nữ kia, Nhiễm Văn Ninh cũng không thể ngờ được rằng Doãn Phiêu Nhiên sẽ xông tới đây nhanh đến như vậy. Cây dù đen nọ đã thẳng thừng xuyên thẳng qua lồng ngực của cô gái mặc váy đỏ, nhưng do mục tiêu của cậu vốn đã là Bách Lý Tiểu Gia, sức lực trên tay cậu cũng không hề ngừng lại chỉ một giây một phút nào chỉ vì Doãn Phiêu Nhiên hết.

Tuy nhiên, chỉ sau một giây ngắn ngủi, cô gái nhỏ tuổi kia đã hóa thành sương trắng, sau đó tiêu tan khỏi mộng cảnh. Ngay trong nháy mắt khi cô gái trẻ ấy biến mất trước mắt Nhiễm Văn Ninh, đôi con ngươi của cậu đã lập tức phóng to đến tận cùng vì sợ hãi.

Nhiễm Văn Ninh chẳng thể ngờ được rằng chuyện như thế sẽ xuất hiện trước mắt mình. Đôi tay cậu bỗng chốc trở nên run rẩy, sau đó, toàn thân cậu cũng lập tức phanh gấp cả lại, cây dù ấy rốt cuộc chỉ có thể chạm nhẹ vào trên ý thức của người phụ nữ kia một cái mà thôi.

Nhiễm Văn Ninh không thể để mặc loại tình huống như vậy tiếp tục xuất hiện trên người Bách Lý cho được, người phụ nữ này chắc chắn phải bị bắt sống, cậu còn cần phải đào ra rất nhiều thông tin lẫn chân tướng từ trong bụng cô ta nữa mà.

Thấy Nhiễm Văn Ninh chợt ngừng thế tiến công của mình lại, Bách Lý mới lập tức lắc người nhảy về phía sau. Cô ta nhíu mày một cái, sau đó mới hỏi: "Cậu lên thẳng cấp tông đồ luôn rồi à?"

"Tiếc quá nhỉ, mấy chị không gϊếŧ tôi được."

Sau khi Nhiễm Văn Ninh ngừng tay, vô số các cơn đau thấu xương mới mon men bò dậy, sau đó lấp kín toàn thân cậu.

Bách Lý liếc nhìn sinh vật đang thong dong bơi lội trên không trung một cái, sau đó mới nhắc cậu rằng: "Cậu không thể gộp chung tôi với nó như thế được."

"Phe bảo thủ của mấy chị đúng là vô tâm vô tình quá đi mà, em ấy vừa biến mất khỏi mộng cảnh này đấy."

Vì muốn tranh thủ chút ít thời gian thích nghi cho bản thân mình, Nhiễm Văn Ninh mới định chuyển đề tài trò chuyện giữa họ sang một chuyện khác.

"Cậu nói ai cơ?"

Bách Lý đưa ra một câu thắc mắc. Cô ta chẳng hiểu Nhiễm Văn Ninh đang nhắc đến thứ gì hết.

Cách đây không lâu, Nhiễm Văn Ninh vừa mới biết được họ tên đầy đủ của cô gái mặc váy đỏ ban nãy. Cậu lập tức đáp lời Bách Lý: "Doãn Phiêu Nhiên."

"Tôi không biết người được cậu nhắc đến là ai hết, ý thức của cậu hình như rối tung lên cả rồi hay sao đấy." Bách Lý lạnh lùng đáp.

"Chị đừng đùa như thế chứ?"

Một lần nữa, Nhiễm Văn Ninh lại đứng thẳng người dậy. Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu với kẻ địch lần thứ hai.

Thấy thế, Bách Lý cũng muốn ra tay, thế nhưng một ý thức khác lại đột ngột xuất hiện trong phạm vi cảm nhận của cô ta. Chỉ vừa mới quay đầu lại, cô ta đã trông thấy cảnh "Phá nhận" đang lao vèo vèo đến nơi đây rồi.

Chết thật, năng lực của người đàn ông kia khắc chế mình kinh khủng. Do đã từng gặp Yuuya một lần trong "Hoa trong gương, trăng trong nước", Bách Lý Tiểu Gia cũng biết rõ rằng năng lực của mình chẳng thể thắng nổi hắn cho được.

Nhác thấy Yuuya đang vội vã chạy thẳng đến gần nơi này, Nhiễm Văn Ninh rốt cuộc cũng đã có thể buông một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Vì cậu vừa mới gọi chủ mộng cảnh nhà mình đến đây giúp sức trong một tình huống cực kì bất đắc dĩ, toàn bộ ý thức thực thể của cậu hiện giờ có hơi không được bình thường cho lắm.

Đến tận khi đặt chân đến gần nơi đây, Yuuya mới nhận ra người đang kìm chân Nhiễm Văn Ninh là cô gái trẻ bên phe bảo thủ mà hắn đã từng có dịp gặp gỡ trong "Hoa trong gương, trăng trong nước". Nếu hắn không lầm, người phụ nữ này vốn đã là một vị tông đồ, vậy thì việc Nhiễm Văn Ninh nhờ mộng cảnh nhà mình hỗ trợ cũng khá dễ hiểu.

Không chỉ mỗi một mình cô gái bên phe bảo thủ nọ, Yuuya còn để ý đến một thứ sinh vật khá mạnh mẽ đang trôi nổi trên không trung nữa, cường độ ý thức của thứ kia có thể ngang hàng với một người bậc thứ hai. Nói cách khác, Nhiễm Văn Ninh đang phải đồng thời xử lí một tông đồ cùng một sinh vật to tướng của mộng cảnh.

"Anh Kojika à, tôi vừa mới giải quyết một người xong, người kia đã rời khỏi mộng cảnh rồi."

Nhiễm Văn Ninh vẫn còn nhớ như in việc Yuuya đã hỗ trợ xử lí chuyện ngoài ý muốn của tiểu đội "Ánh sáng" hồi họ còn đang du lịch bên Nhật Bản. Bản báo cáo có liên quan đến sự cố này cũng có nhắc đến sự tồn tại của hai cô gái trẻ.

Vậy thì hẳn Yuuya cũng từng gặp Doãn Phiêu Nhiên rồi.

Nhiễm Văn Ninh lại nhắc đồng đội mình rằng: "Người đó là tư chất giả của 'Kịch liệt', em ấy tên là Doãn Phiêu Nhiên."

Nhác thấy Yuuya chẳng hề có lấy bất kì một loại phản ứng nào cả, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành chêm thêm một câu nữa: "Anh từng gặp em ấy trong 'Hoa trong gương, trăng trong nước' rồi mà."

Tuy nhiên, Yuuya lại lắc lắc đầu, hắn chỉ vào Bách Lý, sau đó mới đáp lời cậu rằng: "Tôi chỉ mới gặp qua cái cô này trong 'Hoa trong gương, trăng trong nước' thôi, hình như tình hình ý thức của cậu bây giờ không được tốt cho lắm, để tôi xử lí chuyện này cho ha."

"Anh à?"

Một cảm giác bất an đến quái dị đột nhiên mon men phủ kín lấy đáy lòng Nhiễm Văn Ninh.

Chuyện gì đã xảy ra với hai người này vậy? Rõ ràng họ từng gặp Doãn Phiêu Nhiên rồi, làm sao lại bảo rằng không biết người ta cho được?

Yuuya muốn bắt tay vào chiến đấu ngay với Bách Lý, thế nhưng hãy còn chưa kịp ra tay, hắn đã lập tức bị Nhiễm Văn Ninh ngắt ngang.

"Hai người mấy anh nghĩ kĩ lại giùm tôi một chút đi, người này là một cô bé mặc váy đỏ, năng lực của em ấy là 'Kịch liệt', em ấy cũng chuyên sử dụng mấy lưỡi dao bằng kim loại."

Nhiễm Văn Ninh hết lòng giải thích với hai vị tông đồ trước mắt mình như vậy.

"Hình như sau khi cậu lên làm tông đồ xong thì trí óc cậu có hơi hỗn loạn thì phải."

Bách Lý đơ mặt đáp như thế. Do chẳng định đánh tay đôi với Yuuya, cô ta chỉ muốn nhanh chân thừa dịp này để chuồn đi mà thôi.

Yuuya đang đặt hết sự chú ý của mình lên kẻ thuộc phe bảo thủ trước mắt, cũng không buồn để ý đến mấy câu kia của Nhiễm Văn Ninh một chút nào. Hắn lập tức cụ hiện thanh tachi chuyên dụng trên tay mình, sau đó thẳng thừng vung nó ra ngoài. Rất nhanh sau đó, hai người này đã bắt đầu lao vào vòng chiến.

Nhiễm Văn Ninh hãy còn đang đứng im bên ngoài chiến trường của họ. Cậu không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế này, rốt cuộc có còn ai nhớ đến cô gái kia hay không?

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lời editor:

Hic, tính làm xong chương này cho kịp Giáng sinh nhưng vẫn muộn mất. Thôi thì chúc mọi người một Giáng sinh muộn an lành, hạnh phúc, cầu được ước thấy nha. Dịch dã trong hai năm qua khó khăn quá, mọi người đã vất vả nhiều rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play