Cả đời của anh chưa từng đặc biệt mong muốn thứ gì, bởi vì thời điểm anh muốn một món đồ nào đó, tùy tiện liền có thể có được, thậm chí còn có người đứng xếp hàng đưa tới.
Nhưng chỉ duy nhất hai mẹ con bọn họ, Bạc Dạ không cách nào có thể buông xuống được.
Có lẽ chính là ứng nghiệm với câu nói kia, lúc đầu không có được sẽ vĩnh viễn day dứt khôn nguôi, được yêu nhiều hơn thì đều không cần lo sợ.
Lúc Bạc Dạ là người đàn ông quan trọng nhất của Đường Thi, anh mặc ý phung phí tất cả tình yêu của cô, đến về sau...cuối cùng cũng không tài nào có được nữa.
Đường Duy không lên tiếng, tay móc chiếc điện thoại nhỏ của mình ra gửi tin nhắn cho mẹ của mình, nói là gặp được một người bạn ngoại quốc chơi rất thích, nên muốn ở lại chơi với người ta một lúc, Đường Thi không dấy lên nghi ngờ, bên đây không phải là Bạch Thành, cộng với chuyện Khắc Lý Tư cũng đang ở kế bên đây, cho nên để cậu nhóc đi.
Đường Duy đặt điện thoại di động xuống, sau đó giơ tay lên, gọi cho phục vụ tới, cậu bé ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Bạc Dạ, trong ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông, nhìn người phục vụ nói: “Một ly Old Fashioned, một ly Mojito.”
Người phục vụ nhẹ giọng đáp ứng, sau đó bưng hai ly rượu lên, Đường Duy kéo ly Mojito để trước mặt mình, một ly rượu khác màu vàng đưa tới trong tay của Bạc Dạ.
Đường Duy hít một ngụm vị chanh của ly Mojito: “Chúng ta nói chuyện một chút đi, nói cho xong hết tất cả những chuyện mà ba muốn gửi gắm.”
Bạc Dạ ngây người, không ngờ rằng Đường Duy sẽ làm ra hành động như thế.
“Không nói sao? Không nói vậy con đi.” Đường Duy nhìn về phía Bạc Dạ đáp: “Nhân dịp lúc mẹ còn chưa phát hiện có điểm không đúng, hãy mang những lời ba muốn nói nói ra hết một lần đi.”
Ý của cậu đây là, sau khi nói xong, mọi người đường ai nấy đi.
Bạc Dạ nhấp một ngụm Old Fashion, giọng nói có chút khàn: “Duy, phạm sai lầm là chuyện đau khổ thế sao?
“Phạm sai lầm?” Đường Duy nghe câu mở đầu của Bạc Dạ: “Con nghĩ ba hiểu sai một chuyện rồi, đau khổ không phải là người phạm sai lầm, là người bị buộc phải chịu lấy tất cả những hình phạt của người phạm sai.”
Bạc Dạ ngực nhói một đợt dữ dội, anh đang nhớ tới lúc đó Đường Thi gặp tuyệt vọng, so với mình hiện tại, có lẽ anh bây giờ chẳng qua chỉ là cảm nhận được một vài phần đau khổ lúc đó của cô mà thôi.
“Nếu một người phạm phải sai lầm, dốc lòng muốn bù đắp, vậy sẽ có được kết quả không?”
“Ba vốn dĩ đã phạm sai lầm từ trước rồi.
Cậu chủ Bạc Dạ, ba không nên tự phụ như vậy, tất cả mọi chuyện đều không phải là ba bỏ ra thứ gì thì có thể nhận lại được thứ gì.
Bởi vì chúng ta không phải máy móc, là người sống sờ sờ.
Ba nến biết, trong chuyện tình cảm cho tới bây giờ đều không có mức giá đền bù, chuyện này ngay từ lúc bắt đầu mẹ con đã hiểu rồi.”
Đường Thi hao tốn 5 năm, một mình cố gắng, làm thế nào cũng không vung đắp đủ đầy hôn nhân của hai con người.
Hiện tại Bạc Dạ cứ như lướt qua Đường Thi, tất cả những lỗi lầm ban đầu, bây giờ trạng thái bù đắp đều đã tăng gấp bội.
“Ba không có gì muốn nói đâu...” Bạc Dạ cuối cùng cười ra tiếng, khóe mắt ửng đỏ: “Đường Duy, ba biết đối với hai người mà nói, có giải thích hơn đã không còn tác đụng rồi, nhưng mà ba ít nhất muốn truyền đạt tâm ý của mình đến, có chấp nhận hay không là chuyện của hai người, ba chỉ muốn nói với hai người...”
Người đàn ông hít một hơi thật sâu, hai mắt nhắm lại từ từ mở ra, trong mắt đen láy không di dời khỏi người thanh niên trước mặt, anh nhẹ giọng líu ríu: “Ba biết ba phạm sai lầm, hai mẹ con xử ba mức tù chung thân đều được.
Tất cả hình phạt cùng trả đũa ba đều chấp nhận từng cái một, đây là ba nợ mẹ con con.
Nhưng mà Duy, nếu muốn quay lại...ba lúc nào cũng ở nguyên đó đợi hai mẹ con.”
Đường Duy không nghĩ rằng sẽ bị những lời này của Bạc Dạ làm khóe mắt thoáng đỏ, vốn dĩ trước đó đang ngậm ống hút từ từ hút, hiện tại đến cả ống hút cũng không ngậm, trong mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc.
“Lời của ba chỉ nói tới đây.
Không sai, ba là vì mẹ con mới đuổi theo tới San Francisco, ba không biết phải làm thế nào, cũng không muốn để hai người rời đi, ba sẽ không làm bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến cuộc sống của hai mẹ con, hai người có thể tự do tự tại mà sinh sống...”
Anh hiểu rồi, có đôi lúc, mánh khóe ưu việt vốn dĩ không đổi lại được bất kỳ sự hồi đáp nào, chỉ có để cho bọn họ được tự do, mới có thể tốt cho cả hai bên.
Đáng tiếc đạo lý này nhận ra quá muộn, mơ một giấc rồi tỉnh lại, người cũ đã không còn ở đây.
Trước khi rời đi, Bạc Dạ cuối cùng sờ thử một lần khuôn mặt của Đường Duy, gương mặt trẻ con căng mịn vì được anh chạm tới liền thoáng nóng lên, Đường Duy cũng đang khẩn trương, người đàn ông cười híp mắt: “Có thể là cách thức lúc trước của ba không đúng, đối xử không tốt với con.
Nhưng mà Đường Duy, về mặt máu mủ, con là con trai của ba, ba mãi luôn tự hào vì con.”
Đường Duy nắm lấy ly Mojito, tay cũng đang run run, Bạc Dạ trả tiền rời đi rồi, bóng lưng thẳng tắp mang theo vẻ cao ngạo thường ngày, nhưng mà Đường Duy cảm thấy, bóng lưng của Bạc Dạ, nhìn rất cô độc...!
Bạc Dạ ở lại San Francisco hai ngày liền rời đi, trở lại thời điểm ở Bạch Thành, Lâm Từ nghe điện thoại, mặt đầy lo âu: “Cậu chủ Bạc Dạ, cậu cuối cùng cũng bình an quay lại...”
Bạc Dạ có chút buồn cười, thái độ này của Lâm Từ giống như bộ dạng một đứa trẻ mấy tuổi đi ra ngoài cửa, sau đó lo lắng cho phụ huynh của mình, ngày nhớ đêm mong ngủ không yên giấc.
“Công ty mấy ngày nay như thế nào?”
“Vẫn ổn, đúng rồi...bà cụ đã quay về rồi.”
“Bà nội?”
Bạc Dạ chau mày: “Bà ấy tới công ty tìm tôi làm gì?”
“Tôi không biết.” Lâm Từ trả lời rất thành thật: “Hình như là có người tìm bà cụ, cho nên người mới tới đây tìm cậu.”
Chuyện gì lại làm kinh động đến bà nội đang dưỡng lão vậy chứ?
Bạc Dạ ôm lấy nghi ngờ đi tới công ty một chuyến, đem vài chuyện còn sót lại giải quyết xong, sau đó liền vội vã trở về nhà thờ tổ của nhà họ Bạc.
Vừa đi vào liền nghe tiếng Sầm Tuệ Thu mẹ anh đang dỗ dành bà nội.
“Ai da, mẹ, Bạc Dạ cũng đã lớn rồi, chuyện của nó tự nó có thể giải quyết...”
“Tôi mặc kệ!” Bà cụ Bạc dùng sức dập cây gậy: “Nó hôm nay không nói rõ mọi chuyện, ta thế nào cũng bị nó làm cho tức chết!”
Bạc Dạ đi vào liền nghe thấy giọng của bà nội nghiêm trọng như vậy, lập tức tiếp chuyện: “Bà nội, con nghe nói bà tới công ty tìm con?”
“Cháu nội ngoan, tới đây cho bà nội nhìn một chút.” Bà cụ Bạc ngồi ở chỗ đó, không mất uy nghiêm, hàng lông mày gắt gao chau lại: “Gần đây con có chuyện gì giấu bà nội không?”
Bạc Dạ ngây người, nghĩ lại trừ chuyện của Đường Thi ra, cũng xảy ra chuyện gì khác, bà nội sao lại phát hỏa lớn như vậy?
Anh há miệng nói: “Bà nội, bà nghe ai đồn vậy? Nhà báo nào lại viết lung tung rồi?”
“Con đừng có ở chỗ này bịa đặt nữa!” Bà cụ Bạc rất giận, lại dập gậy một lần: “Mấy ngày trước có một người đàn bà đến cửa,dắt theo một cô bé, nói là con gái của con! Còn nói nó...là An Mật đã chết lúc trước, con là đang làm chuyện gì vậy, bà nội bị con chọc tức chết rồi!”
Con gái? An Mật? Hơn nữa còn là mấy ngày trước?
Bạc Dạ nhớ tới vẻ mặt lúc đó của An Mật, cả người đều ngẩn ra, cô ta...Cô ta không phải nói đứa trẻ không còn nữa sao, không phải nói mình không dám ra mặt sao? Tại sao trong lúc bất chợt lại tìm tới bà nội của anh?.