Một tuần sau, Đường Thi làm thủ tục xuất viện, Giang Lăng muốn ngăn cản cũng không ngăn được.
Bởi vì cô có đủ chỉ tiêu về tình trạng bệnh của mình, bọn họ ngây ngốc nhìn ghi chép bệnh án, xem ra bệnh của Đường Thi đã khỏi hẳn rồi.
Đây mới là chỗ khiến Giang Lăng cảm thấy khó giải quyết nhất, cô như là một người bệnh hoàn mỹ, bác sĩ không tìm ra lỗ hổng, khi nên uống thuốc thì sẽ uống thuốc, lúc nên ổn định thì cô cũng ổn định.
Nhưng mà tình trạng như vậy mới là đáng sợ nhất, bởi vì Đường Thi đang muốn kìm nén hết tất cả suy nghĩ trong lòng mình xuống thật sâu, sau đó giả vờ khỏe mạnh.
Như vậy…càng khiến người ta đau lòng.
Ngày đó Giang Lăng đưa Đường Thi đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Bạc Dạ, anh ta nhìn theo bóng Đường Thi ra khỏi cánh cổng khu nội trú, nói với Bạc Dạ: “Anh Dạ, cô ấy đi rồi.”
Bạc Dạ ngồi ở ghế điều khiển xe đỗ dưới bóng cây ven đường nhìn Đường Thi, ngón tay đặt ở trên tay lái nắm chặt lại.
“Tôi biết rồi.” Anh ta mở miệng nói chuyện, âm thanh khàn khàn đến kỳ cục, sau lần ầm ĩ với Đường Thi một trận ở trong phòng bệnh đó, Bạc Dạ cũng không tới thăm cô một lần nào nữa.
Lời nói của cô quá tàn nhẫn, Bạc Dạ không thể không thừa nhận, anh bị tổn thương rồi, không còn sức trở tay nữa.
Anh nhìn theo Đường Thi, cô ở bên đường cái đón xe taxi rồi cùng Đường Duy ngồi vào xe, cứ như vậy rời đi.
Có lẽ cô biết Bạc Dạ đang trốn tránh ở sau lưng nhìn cô, nhưng cô cũng không thèm quay đầu lại.
Bạc Dạ nhìn chiếc xe taxi kia rời đi, trong mắt dần hiện lên những cảm xúc rời rạc.
Anh…không muốn buông tay, muốn bồi thường, muốn liều mạng cứu vớt, nhưng mà, Đường Thi, em nói cho tôi biết, tôi phải làm như thế nào em mới có thể quay đầu lại nhìn tôi một lần nữa?
Cuối cùng Bạc Dạ xuống xe, đi vào đại sảnh khu nội trú, thấy Giang Lăng mặc áo blouse trắng đứng ở đó, vẻ mặt cũng lo lắng: “Cuối cùng anh cũng tới rồi.”
Anh ta không biết chuyện Bạc Dạ lén lút quan sát Đường Thi rời đi.
Bạc Dạ lên tiếng: “Ừm, cô ấy mang theo thứ gì?”
Giang Lăng lắc đầu, thở dài: “Không mang theo thứ gì đi cả.”
Bạc Dạ ngây ngẩn cả người.
Sửng sốt vài giây, sau đó một cảm giác lạnh lẽo dần dần trường lên: “Cô ấy...không mang theo bất cứ thứ gì?”
Anh đặt thẻ ngân hàng và tiền ở trên bàn, nhưng Đường Thi không lấy.
Anh đặt bao lì xì ở phía dưới gối đầu cho Đường Duy, Đường Duy cũng không lấy, có lẽ hai mẹ con họ ghét bỏ tất cả mọi thứ của Bạc Dạ, cho nên có bao nhiêu tiền cũng không chịu quay đầu lại.
Giang Lăng nói: “Anh làm như vậy, người ta sẽ cảm thấy anh đang lấy tiền sỉ nhục người ta.”
Âm thanh Bạc Dạ khàn khàn: “Tôi cho cô ấy cái gì, cô ấy cũng không cần.
Tôi muốn cho cuộc sống sau này của cô ấy một sự bảo đảm, hơn nữa cô ấy muốn đi nước Mỹ, chắc chắn sẽ phải dùng đến tiền, cho nên...”
Giang Lăng vỗ vỗ bả vai Bạc Dạ: “Thôi bỏ đi, tính cách Đường Thi là như vậy.
Đúng rồi, cụ thể là cô ấy đi đâu?”
“San Francisco.
Cuối tuần lên máy bay, bốn giờ chiều.”
Bạc Dạ ngẩng đầu nhìn Giang Lăng: “Tôi…”
“Tôi biết anh muốn hỏi cái gì.” Hai tay Giang Lăng đút vào trong túi, cũng cau mày: “Nhưng anh Dạ, anh đuổi theo, có lẽ người ta sẽ càng ghét anh hơn.”
Bạc Dạ biết sẽ có kết cục này, nhưng bây giờ ngoại trừ đi theo bước chân cô, anh còn có thể làm gì đây? Đường Thi không cần bất cứ thứ gì, bao gồm cả anh.
“Rồi sẽ ổn hơn thôi, bây giờ cô ấy đang bị bệnh, cho nên tâm trạng hậm hực, cũng sẽ lạnh nhạt với anh.” Giang Lăng đưa ánh mắt nhìn ra xa, nhẹ giọng nói: “Bạc Dạ, có lẽ chờ sau khi Đường Thi thoát khỏi bóng ma, có cuộc sống mới, thì sẽ quên mất hận thù khi còn ở với anh.
Lúc ấy anh lại đền bù cho cô ấy, có lẽ mới là cách tốt nhất.
Dù sao tất cả những tổn thương anh đã làm với cô ấy cũng không thể quay lại, cho dù cô ấy dùng dao đâm chết anh, cũng sẽ không coi là quá đáng.”
Bạc Dạ không phải không biết việc này, tất cả những ác cảm và kháng cự của Đường Thi anh đều chống đỡ, nhưng nếu là phải chờ tới khi Đường Thi có thể tiếp tục bước về phía trước, thì anh sẽ càng sợ hãi hơn.
Lúc ấy trong cuộc sống của Đường Thi…cũng đã hoàn toàn không cần tới mình, nếu ngay cả hận thù cô cũng buông bỏ, vậy thì Bạc Dạ cũng chỉ là một người xa lạ với cô mà thôi.
Nửa tiếng sau Đường Thi và Đường Duy về tới nhà, vẫn là căn hộ của Hàn Nhượng.
Khi bọn họ đi vào, thấy Hàn Nhượng đặt một tờ giấy ở trên bàn, trên tờ giấy có chút bụi, xem ra đã được để đây nhiều ngày rồi.
“Tôi không biết khi nào thì hai người quay về, có lẽ khi hai người quay về thì tôi đã bận đến mức không thể phân thân rồi.
Căn hộ này tôi đã chuyển sang danh nghĩa của Khương Thích, cô và Đường Duy có thể yên tâm ở lại đây.”
Chữ viết của người đàn ông kia cực kỳ đẹp mắt, Đường Thi nhìn tờ giấy thở dài, bắt đầu thu dọn căn hộ, đã lâu không trở lại, có mấy chỗ đã bị bụi bẩn.
Đường Duy và Đường Thi tốn rất nhiều sức lực mới thu dọn xong căn hộ, sau đó hai mẹ con nằm ườn trên ghế sô pha, Đường Duy cười nói với Đường Thi: “Mommy, đã lâu rồi con chưa mệt mỏi như vậy.”
Sau đó cậu bé lại quan tâm hỏi: “Miệng vết thương phía sau lưng mẹ ổn chưa?”
Ánh mắt Đường Thi tối sầm lại, sau đó an ủi Đường Duy: “Ổn rồi.”
Đường Duy nhìn chằm chằm khuôn mặt cô: “Con không muốn trên lưng mommy có vết sẹo.”
Đường Thi bị câu này của Đường Duy làm cảm động đến suýt chút nữa rơi nước mắt, đi lên sờ sờ đầu Đường Duy: “Không sao, chỉ cần có con ở đây, vết thương gì của mommy cũng đều có thể khỏi hẳn.”
Đường Duy chính là tất cả của Đường Thi, nếu mất đi Đường Duy, cuộc sống của Đường Thi sẽ...không khác gì chết.
Buổi tối cuối cùng Đường Thi và Đường Duy cũng được ngủ một giấc ngon lành, khi ở chung với Bạc Dạ, ngày ngày đêm đêm hai người đều lo lắng đề phòng, chỉ có bây giờ mới coi như hơi chút thoải mái, nghĩ đến sẽ phải ra nước ngoài tìm Khắc Lý Tư, Đường Thi vẫn có chút hồi hộp.
Có lẽ ra nước ngoài một chuyến, bọn họ sẽ suy nghĩ thoáng hơn.
Đường Thi click mở khung chat, vừa đúng lúc hiện ra một tin nhắn mới của Khắc Lý Tư.
Khắc Lý Tư: Hai người đã đặt vé máy bay rồi sao?
Dawn: Đã đặt rồi, bốn giờ chiều thứ bảy.
Khắc Lý Tư: Được, hai người tới tôi sẽ thu dọn nhà cửa một chút, buổi tối đưa hai người đi nhảy Disco.
Dawn: Không cần tiếp đón tôi quá, tôi còn đưa theo Duy Duy đi cùng.
Khắc Lý Tư: Thằng nhóc thối kia cũng tới cùng ư? Được đó! Tôi cũng có chút nhớ nó!
Dawn: Khắc Lý Tư, tôi muốn nói với anh vài chuyện.
Khắc Lý Tư là người rất thông minh, đang ngồi trong chung cư của mình ở San Francisco tại nước Mỹ xa xôi, nhìn thấy những dòng chữ trên màn hình kia, đột nhiên cười một chút.
“Chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?”
Vưu Kim ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mắt.
Khắc Lý Tư cầm điện thoại ở trong tay, vì là con lai nên anh có một đôi mắt tương đối xinh đẹp, trên gương mặt thanh tú của anh ta mang theo một nụ cười có chút cưng chiều, đầy sâu xa mà phun ra một câu: “Bảo bối của em muốn tới đây.”
“Chậc chậc.” Vưu Kim từ trên ghế sô pha đứng dậy, trên người mặc áo sơ mi trắng, anh ta là anh em cùng cha khác mẹ với Khắc Lý Tư.
Anh ta đứng dậy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt em trai mình, hai khuôn mặt đều đẹp trai đối diện nhau, Vưu Kim nhếch môi: “Là Đường Thi?”.