Hôm đó lúc Đường Thi vừa tỉnh dậy, vì không phải cuối tuần nên theo thường lệ Bạc Dã sẽ vô cùng bận rộn.
Bình thường anh đều cố gắng dành thời gian ở với cô, bây giờ bởi vì sắp qua tết âm lịch nên công ty có rất nhiều giấy tờ cần kết toán, cho nên mấy hôm gần đây số lần Bạc Dạ đến thăm rất ít.
Vì vậy buổi chiều ngày hôm đó khi Đường Thi vừa mới tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, vừa mở mắt đã nhìn thấy một bóng người đang trèo lên bờ tường, cạch một tiếng mở toang cửa sổ trong phòng bệnh của cô, tòa nhà cao như vậy mà anh ta chỉ cần nhảy một cái là có thể vào trong, giống như một cái bóng mờ ảo lạnh lùng.
Ngay sau đó anh ta lật người chạm đất, chậm rãi đứng thẳng người dậy.
Vẫn là bộ mặt cứng ngắc lạnh lùng đó.
Nhìn thấy cảnh Tùng Sam cứ như vậy mà trèo lên, Đường Thi lập tức choáng váng, cô quả thật đã bị dọa đến sợ hãi rồi.
Không ngờ thời đại này rồi mà vẫn có người dùng cách vượt chướng ngại vật cao nhất để huấn luyện, cô liếc nhìn Tùng Sam một cái: “Không bị thương chứ?”
Tùng Sam vẫn lạnh nhạt như thường: “Không có.”
Đường Thi nhìn thấy anh ta tự nhiên đột nhập vào phòng bệnh của mình nhất thời không biết tiếp đãi như thế nào mới đúng, cô cười một cách gượng gạo: “Anh...tìm tôi có việc gì không?”
Tùng Sam nhạy cảm nhận ra Đường Thi đã thay đổi rồi.
Nụ cười của cô bây giờ rõ ràng là cố tỏ ra mạnh mẽ.
Khoảng thời gian anh ta không ở đây rốt cuộc người phụ nữ gầy yếu này đã phải chịu đả kích gì chứ?
Tùng Sam ngồi xuống bên cạnh: “Tôi đến đây để thăm cô.”
Giọng nói của anh ta vẫn như ngày thường, vẫn là giọng điệu không thích quan tâm tới người khác, nhưng khi Tùng Sam tháo kính ra rõ ràng rất lạnh nhạt.
Có lẽ trước đây mắt kính đã che đi đôi mắt lạnh đến thấu xương của Tùng Sam, hơn nữa trước đây, khi đeo kính vào, Tùng Sam trông sẽ giống Đường Dịch hơn một chút.
Bây giờ anh ta tháo mắt kính ra rồi, khí chất lạnh lùng hoàn toàn khác so với Đường Dịch.
Đường Thi ấn nhẹ hai huyệt thái dương, sau đó mới chậm rãi thở dài một hơi: “Cảm ơn anh đã đến thăm tôi.”
Nhưng rõ ràng có thể đi cửa chính, tại sao lại phải trèo tường? Loại chuyện nguy hiểm vậy, nếu như lỡ sẩy chân một cái...!
Tùng Sam giống như biết rõ Đường Thi đang nghĩ gì, anh ta đứng dậy đi đến gần giường bệnh của Đường Thi, cúi người xuống nhìn cô.
Anh ta nhìn cô, giọng nói lạnh nhạt: “Bởi vì dưới tầng có người của Bạc Dạ đứng canh.”
Chắc chắn Bạc Dạ đã vô cùng nghiêm khắc liệt ra một hàng danh sách đen, nào là Tô Kỳ, rồi đến Tùng Sam, lại còn cả Phó Mộ Chung, mấy người bọn họ nhất định không thể đi vào.
Cho nên Tùng Sam mới chọn cách trèo tường, dù sao thân thủ của anh ta cũng tốt, trèo qua một cái cửa sổ nhất định không có vấn đề gì.
“Thật ngại quá, làm phiền anh rồi.” Đường Thi chỉ có thể cười một cách chịu đựng, biểu cảm cực kỳ xa lạ, bộ dạng này của cô khiến Tùng Sam hơi hơi chau mày.
Người phụ nữ trước mắt, với người mà anh ta gặp qua vài lần trước đó hoàn toàn không giống nhau.
Anh vươn tay ra muốn chạm vào mặt Đường Thi, nhưng lại cứng ngắc dừng lại giữa chừng, sau đó nhanh chóng thu tay lại.
Anh ta rủ mi mắt, nhẹ giọng nói: “Cô thay đổi rồi.”
Đường Thi không nói gì, chỉ nở nụ cười chua chát, cô cười một lúc lâu nhưng thật sự không thể tiếp tục giả vờ nữa, chỉ đành nhắm mắt lại dựa vào đầu giường, cả mặt hiện lên sự đau đớn: “Xin lỗi, lần này… bản thân tôi không ổn lắm.”
“Nhìn ra rồi.” Tùng Sam cuối cùng vẫn đưa tay ra ấn vào hai bên thái dương của Đường Thi: “Tình trạng tinh thần của cô, có phải xuất hiện vấn đề gì không?”
Ngón tay của Đường Thi túm chặt lấy chiếc chăn đắp trên người: “Giang Lăng nói… nói tôi mắc chứng trầm cảm và lo âu quá độ, tôi...”
“Sẽ tốt lên thôi.”
Tùng Sam nhìn thẳng vào mặt Đường Thi: “Tôi không còn nhiều thời gian rồi, Đường Thi, cô nhất định sẽ mau khỏe lại.”
Anh ta nhìn Đường Thi giống như đang giao phó một tâm nguyện ấp ủ từ rất lâu rồi: “Nếu như một ngày nào đó cô nhớ ra chuyện gì, thì hãy để Lục Khủng Long truyền lời cho tôi, tôi sẽ đến tìm cô.”
Câu nói này giống như một lời ly biệt.
Cửa sổ mà anh ta trèo vào vẫn đang mở toang, từng cơn gió rét thổi vào trong phòng bệnh.
Đường Thi nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, đột nhiên cảm thấy mơ hồ, anh ta...tại sao lại dặn dò những chuyện như vậy?
Tùng Sam nhìn thẳng vào mắt Đường Thi: “Đường Thi, cô nhất định phải sống thật tốt.”
Chỉ cần không chết đi, mọi chuyện đều có hy vọng.
Tim của Đường Thi giống như bị vật gì đụng mạnh một cái, có một chút gì đó chua xót, người đàn ông trước mặt tuy rất lạnh lùng nhưng anh ta lại dùng cách riêng của mình để an ủi cô.
Anh ta không biết cụ thể cô đã trải qua bao nhiêu chuyện, chỉ biết rằng cô bị thương rất nặng.
Sau đó Tùng Sam nói với Đường Thi: “Nhắm mắt lại đi.”
Đường Thi nhắm mắt lại, cô cảm nhận được Tùng Sam đang đến gần mình, ngay sau đó,anh ta đưa tay ôm lấy cô, Đường Thi được ôm trong vòng tay lạnh giá.
“Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.”
Vòng tay đột nhiên biến mất, khi Đường Thi mở mắt ra chỉ nhìn thấy một hình bóng vụt qua.
Ngay sau đó là tiếng mở cửa phòng bệnh, người đi vào là Bạc Dạ: “Vừa rồi anh nghe thấy...”
Nhưng cả phòng vắng ngắt, chỉ có một mình Đường Thi ngồi trên giường bệnh, vẫn là vẻ mặt mờ tịt không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tùng Sam rõ ràng vừa ở trước mặt, nhưng lại rất nhanh nhảy ra từ cửa sổ mà biến mất.
Anh ta giống như một cơn gió, đến hay đi đều tự do tự tại, không thể nắm bắt được.
Bạc Dạ cau mày: “Từ lúc nào mà em lại có thêm một sợi dây chuyền vậy?”
Đường Thi cúi đầu nhìn xuống ngực mình, liền nhìn thấy một sợi dây chuyền bằng vàng ròng, được tạo hình giống như hình chữ thập, ở giữa còn được nạm thêm một viên kim cương thuần thiên nhiên.
“Tôi…” Đường Thi nhanh chóng tìm một cái cớ: “Là Duy Duy đưa cho tôi.”
Bạc Dạ cũng không nghi ngờ gì nhiều, ngược lại Đường Thi như thở hắt ra một hơi.
Sợi dây chuyền này, có lẽ là lúc Tùng Sam mượn cớ ôm cô để di chuyển sự chú ý rồi mới lặng lẽ đeo lên.
Cô đi vào nhà vệ sinh, ngắm nhìn bản thân mình trong gương.
Viên kim cương đó phát ra thứ ánh sáng lộng lẫy, Tùng Sam mất bao nhiêu công sức trèo tường vào chỉ để đưa cho cô sợi dây chuyền này, và mấy lời dặn dò đó.
Rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ?
Đường Thi cau mày, cô cảm thấy...hình như từng nhìn thấy sợi dây chuyền này ở đâu rồi.
Tuần sau là sinh nhật của Đường Duy, Đường Thi khăng khăng đòi tổ chức sinh nhật cho cậu bé, khiến Bạc Dạ cũng không tiện ngăn cản, chỉ đành đẩy lùi buổi trị liệu tâm lý của cô.
Đến cuối tuần Đường Thi dẫn theo Đường Duy lượn khắp một vòng trung tâm thương mại, không ngờ rằng lại đụng mặt Trình Y Y.
Thực ra cô đã sớm không có ấn tượng gì với Trình Y Y, người phụ nữ này trừ lần đầu tiên gặp bày ra vẻ mặt không vui ra, gần như cô cũng chẳng gặp phải cô ta lần nào.
Nhưng lần này không ngờ rằng Trình Y Y lại chặn trước mặt cô.
“Nghe nói cô bị người ta đâm?”
Vụ án bắt cóc trong siêu thị khi trước quả thật khiến dư luận được một phen xôn xao, ngay sau đó sự việc Đường Thi thay Bạc Dạ nhận một nhát dao cũng bị moi ra, mọi người đều bàn tán rất sôi nổi.
Nào là vừa đồng tình vừa đáng thương, cảm giác Đường Thi giống như một người phụ nữ số khổ.
Đường Thi cau mày, hiển nhiên là không muốn quan tâm đến người phụ nữ vô tình đụng mặt này.
Nhưng Trình Y Y không biết là vì tức giận hay như thế nào, cứ như vậy chắn trước hai người: “Tôi thật sự không nhìn ra đó, năm xưa luôn mồm luôn miệng nói chán ghét Bạc Dạ, sau này không phải vẫn phi lên trước chặn dao hay sao? Đường Thi, mưu kế của cô quả thật thâm sâu.”
Đường Thi không nói gì, Đường Duy nắm chặt lấy tay cô, châm biếm bằng câu từ sắc bén: “Bác gái, bác là ai vậy?”
“Nhóc không biết ta?” Trình Y Y tức giận, kết quả thằng nhóc vẫn nở nụ cười nhẹ như mây gió: “Cái loại bia đỡ đạn như bác, bình thường tiểu thuyết vừa mở màn đã phải nhận cơm hộp rồi, sao vẫn còn mạng nhảy nhót đến tận bây giờ chứ?”
“Thằng nhóc thối này!” Trình Y Y đang định xông đến thì đằng sau lưng truyền đến một giọng đàn ông, vô cùng sến súa, Đường Thi quay đầu lại liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đi đến, trong tay còn xách mấy cái túi hàng hiệu.
Khi nhìn thấy Đường Thi ánh mắt gã ta liền sáng quắc lên..