Chương 235: Tôi không sợ, ông chủ Tùng Lâm
Mấy chữ “đứa con ngoài giá thú” khiến cho đứa trẻ Đường Duy thở ra một chút khí lạnh, Tùng Sam thấy cậu bé toàn thân cứng đờ ra, anh quay đầu nói với mẹ mình: “Mẹ làm cậu bé sợ rồi đấy!”
“Thái độ của con như này là sao?” Mẹ của Tùng Sam trợn mắt lên, sự uy nghiêm trong mắt Lâm Kiều khiến cho cậu nhóc sợ hãi.
Ánh mắt đó giống với ánh mắt Bạc Dạ nhìn cậu vậy, nhưng dù sao giữa Bạc Dạ và Đường Duy cũng là máu mủ ruột thịt nên ánh mắt của Bạc Dạ vẫn mang theo sự yêu thương, còn ánh mắt của người phụ nữ này hoàn toàn lạnh lùng một cách đáng sợ.
Cậu bé nảy sinh sự chống đối với tình cảnh này như một bản năng, họ không thích cậu thì cậu cũng sẽ không thích họ.
Tùng Sam cau mày: “Con rất muốn biết mẹ.
mời con về đây để làm gì?” Anh ta nhấn mạnh từ “mời”, nói là mời, nhưng.
thật ra không có gì khác ngoài việc uy hiếp anh ta.
Dùng sự an nguy đến tính mạng của Đường Duy để uy hiếp anh ta Lâm Kiều cười lạnh: “Nếu không mời mày về thì mày còn biết đường tự mò về à?”
“Cái nhà này có con hay không đều giống nhau cả thôi” Tùng Sam nhìn Lâm Kiều: “Không còn việc gì nữa thì con đi trước đây” “Đứng lại!”
Trong mắt Lâm Kiều đều là máu lạnh: “Chuyện của Tân San San mày giải thích thế nào?” “Tần San San là ai?” Tùng Sam quay đầu vẻ mặt lạnh lùng giống như mẹ anh vậy.
Lâm Kiều bị con của mình chọc tức đến mức không thở được, đưa tay lên ngực: “Chính là đứa con gái yêu đương với mày rất lâu đó!”
Hừ, cô ta lại làm cái quái gì vậy? Tùng Sam ôm theo Đường Duy đi ra bên ngoài: “Không quen, quên rôi” Bốn từ đơn giản, nhưng lại khiến cho Lâm Kiều ở phía sau tức đến mức cả khuôn mặt đều biến sắc: “Mày đứng lại đó cho tao! Hôm nay mày ra khỏi đây thì đừng hòng quay về nữa!”
“Tôi cũng không muốn quay về nưã” Tùng Sam cười lạnh : “Cái nhà này khiến tôi thấy buồn nôn, cho dù bà có cầu xin tôi quay về, tôi cũng không về” “Tùng Sam!” Cơ thể Lâm Kiều loạng choạng, lập tức có.
người hầu đứng bên cạnh đỡ bà ta, hô to một tiếng: “Bà chủ…
“Bắt nó lại cho tôi!” Lâm Kiều sắc mặt nhợt nhạt: “Hôm nay tôi phải dạy cho nó biết thế nào là quy tắc!” Tùng Lâm là tổ chức ngầm lớn nhất trên thế giới Đường Duy đã từng nhìn thấy tin tức liên quan đến Tùng Lâm ở trên mạng, sắc mặt cậu bé nhợt nhạt, nắm lấy ống tay của Tùng Lâm: “Cậu.
“Bắt đầu từ bây giờ không được nói chuyện” Toàn thân Tùng Sam toát ra khí lạnh đáng sợ: “Đi sau cậu”
Anh ta để Đường Duy trốn ở phí sau, sau đó đảo mắt xung quanh nhìn những người làm đang bao vây họ, vẻ mặt của người đàn ông vô cùng hung ác: “Bà muốn ra tay với thắng bé sao?”
“Từ trước đến nay, đối với những người cùng huyết thống mà nói, phải nghe lời!” Lâm Kiều nói lời cay nghiệt, chỉ vào mặt Tùng Sam nói: “Sinh ra một đứa phản nghịch như mày chính là sai lâm lớn nhất đời tao!” Không có gì nực cười hơn việc bị chính mẹ đẻ của mình nói ra những lời này.
Tùng Sam cười ngây ngốc : “Nếu đã sinh ra rồi, đó chính là nghiệp mà bà đã tạo ra, cho dù tôi biến thành cái dạng gì cũng đều là đáng đời bà” Cả người Lâm Kiều lại loạng choạng lần nữa, bà không dám tin Tùng Lâm sẽ nói ra những lời này, đôi mắt bà đỏ hoe: “Đồ bất hiếu! Bắt nó lại cho tôi!”
“Cậu!” Đường Duy gào khóc, bất chợt có một cánh tay từ phía sau duỗi ra xách cậu bé lên, đứa trẻ chưa bao giờ bị làm cho sợ hãi đến như vậy.
Tùng Lâm quay đầu lại, không chút do dự đấm thẳng vào người đàn ông định bắt Đường Duy đi, anh ghì người đàn ông đó lên tường, dùng tay nắm tóc đập mặt người đó vào đầu gối mình! Máu mũi bản từng tóe, người đàn ông đó gấy một chiếc răng, nôn ra một ngụm máu.
Toàn thân Lâm Kiều run rẩy: “Phản rồi! phản rồi! Tùng Sam! Mày muốn tạo phản à!” Tùng Sam cướp Đường Duy từ tay người đàn ông kia, vẻ mặt hung dữ: “Đừng để tôi thấy người của bà đụng vào thắng bé!” Đường Duy được anh bảo vệ trong lòng, khuôn mặt sợ hãi.
Xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu lại cãi nhau với mẹ mình chứ? Tại sao lại nghiêm trọng đến mức phải đánh nhau? Tình thân đều có thể bỏ mặc nhau mà không quan tâm sao?
“Mày bỏ đứa con hoang này xuống!” Lâm Kiều tức giận buột miệng nói ra, chỉ vào Tùng Sam nói: “Đến lời mẹ mày nói mày cũng không nghe à?”
“Cháu không phải con hoang!” Giọng nói non nớt nhưng kiên định khiến tất cả mọi người có mặt đều ngố ngàng. Lâm Kiều dường như bị sốc trước những gì Đường Duy nó.
Bà phản ứng lại hét vào mặt Đường Duy: “Mày phản rồi! Còn chưa bước vào của nhà họ Tùng, đã dám hét vào mặt người lớn à!”
“Là bà nói cháu là con hoang trước!” Đường Duy được Tùng Lâm ôm ở trong lòng rõ ràng là đang sợ hãi, nhưng cho dù cậu có sợ hãi cũng phải duy trì một chút nguyên tắc của riêng mình: “Là bà không tôn trọng cháu trước! Nếu bà bị người khác chửi là con hoang, chẳng lẽ bà có thể vui vẻ được sao? Bà sỉ nhục cháu, tại sao cháu phải ngoan ngoãn tôn trọng bà chứ.
Lời nói tròn trịa, âm thanh run run nhưng giọng điệu kiên quyết Lâm Kiều chỉ tay vào Đường Duy, tức đến mức tay run lẩy bẩy: “Mày được lắm, miệng lưỡi sắc bén, đừng hòng bước vào nhà họ Tùng!”
“Cháu vốn dĩ không phải họ Tùng! Cháu họ Đường! Đường trong Đường Tống Nguyễn Minh Thanh!” Đường Duy cũng đối địch với Lâm Kiều nói “Bà hấy nhìn xem dáng vẻ hiện giờ của mình đi! Đúng là đang hạ thấp nhân phẩm của bản thân!”
Tên nhóc thối này nói cái gì? Thăng bé dám nói bà ta không có nhân phẩm! Lâm Kiều tức đến mức hai mắt đỏ lên, những người bên cạnh nhanh chóng tiến lên bắt lấy Đường Duy, nhìn dáng vẻ giống như muốn đóng cửa dạy dỗ họ một trận, nói thẳng ra thì chỉ cần cánh cửa khép lại sẽ đánh cho họ một trận.
Nhưng thân thủ của Tùng Sam rất tốt, chỉ cần nhẹ nhàng là có thể thoát khỏi sự công kích của đám người này, sau đó anh dùng chân đạp vào cái ghế ở gần đó, ghế bay vào bọn người phía sau, Lâm Kiều bị hù doạ chạy trốn vào một góc: “Tùng Sam! Mày vì đứa nghiệt chủng này mà muốn cắt đứt quan hệ với môn chủ Tống Lâm đúng không!
“Tôi không có hứng thú có quan hệ gì với ông chủ Tùng Lâm!” giọng nói của Tùng Sam lạnh lùng đem theo sự lạnh lẽo: “Nếu bà còn ép tôi nữa, tôi không ngại cá chết lưới rách với bà đâu!” “Cá chết lưới rách?” Lâm Kiều giống như nghe thấy chuyện cười: “hay cho câu cá chết lưới rách! Cái mày ăn, cái mày mặc đều là do nhà họ.
Tùng Lâm cũng cấp cho, bố mày muốn bồi dưỡng mày trở thành một cánh tay đắc lực của Tùng Lâm, mày còn dám nói câu bỏ đi không làm?
Tùng Sam, tao nuôi con chó còn có lương tâm hơn mày! Con của bà hai, bà ba đang nhìn chăm chẩm vào vị trí ông chủ Tùng Lâm, mày bảo mẹ mày ngồi yên thế nào được!”
” Ồ, con chó còn có lương tâm hơn tôi? Vậy bà đi nuôi con chó đi, rồi nuôi dưỡng nó thành ông chủ Tùng Lâm là được rồi”
Tùng Sam cười: “Như thế tốt biết bao nhiêu, còn có thể làm được logo, từ đó về sau kí hiệu của Tùng Lâm chính là một con chó” “Tùng Sam” .
Đứa con không chịu tranh giành này thật sự làm cho Lâm Kiều tức đến mức toàn thân run rẩy, suýt chút nữa không thở được: “Chặn nó lại cho tôi! Không được để cho nó chạy ra khỏi nhà này!
Vị trí môn chủ Tống Lâm mày không muốn ngồi cũng phải ngồi! Mày không ngồi, Hôm nay tao cho người đánh gẫy chân mày, dù mày có phải ngồi xe lăn tao cũng để mày bước lên vị trí đó.”
Lâm Kiều thậm chí còn cần biết đây là đứa con ruột đỏ mình rứt ruột đẻ ra, nuôi dưỡng vất vả mới được như ngày hôm nay, chỉ vào đám người làm xung quanh: “Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Nuôi phí cơm! Bắt cậu chủ lại! Không phải để ý đến nó, đánh! Đánh thành người thực vật năm liệt một chỗ còn tốt hơn là để cho nó ở bên ngoài làm mấy cái trò chơi vớ vẩn không ra hồn”
Tùng Sam từ trước đến nay luôn lãnh đạm, bình tính. Nhưng vẫn bị lời của mẹ mình chọc giận đến mức run người Người có thể nói ra lời này, lòng dạ sắt đá đến mức nào.
Tùng Sam nắm chặt nằm đấm nói với Đường Duy: “Xin lỗi, đã làm liên lụy đến con” Đường Duy được anh ôm vào trong lòng, sống chết túm tay anh ta: “Cháu không sợ, cháu không sợ, cậu ạ.
Rõ ràng cậu bé đang run lấy bấy, nhưng vẫn nói bản thân không sợ để ăn ủi Tùng Sam. Đường Thi đã nuôi dưỡng Đường Duy thành một cậu bé ưu tú.
Tùng Lâm đột nhiên nghĩ nếu như đứa nhỏ này thật sự là con anh thì tốt biết mấy.