“Mẹ, Con yêu chết mọi người! Ăn ngon ăn ngon!” Đường Tuế Như ăn vui vẻ, khóe miệng còn dính cả dầu mỡ.
“Nóng vội cái gì? Dạy con lễ nghi con đều đã quên hết rồi sao?” Mẹ Đường ôn nhu xoa cái miệng nhỏ của cô, “Ăn từ từ!”
“Là do mẹ nấu ăn ngon! Đồ ăn ở trường học không ngon như vậy!” Cô đêm nay muốn ăn no căng.
“Đầu bếp nhà Diệp thủ trưởng đâu? Làm ra hương vị thế nào? Me nghe nói tài nghệ bếp núc của Cô Thâm không tồi, con đã thưởng thức qua tay nghề của con rể chưa ?” Mẹ Đường gắp cho cô một miếng thịt bò hồng hồng, tò mò hỏi.
Nhà Diệp thủ trưởng?
Diệp Cô Thâm!
Cô làm sao lại quên mất người này chứ!
“Mẹ, hai tiếng con rể này mẹ kêu thật thuận miệng ……” Cô ăn thịt bò, “Anh ấy công tác bận rộn, làm sao có thời giờ nấu cơm a!”
Mà giờ phút này, ngồi ở bàn ăn trong nhà mình, Diệp Cô Thâm nhìn chằm chằm một bàn lớn đồ ăn, hai hàng chân mày dần dần nhíu chặt, đột nhiên đứng dậy, rời đi.
——
Ăn ngon ăn no a!
Tuế Tuế lười biếng ngồi ở trên sô pha, cùng ba mẹ nói mấy chuyện linh tinh, nói tới một ít chuyện phát sinh ở trường học.
Bỗng nhiên, nghe thấy bên ngoài có tiếng xe.
Không biết như thế nào, trong đầu cô đột nhiên nghĩ đến khuôn mặt nam tính lạnh lùng của Diệp Cô Thâm, ngay lập tức cả người chấn động, “Ba ba sẽ không phải là người bán nữ cầu vinh chứ?”
“Nói bừa cái gì vậy! Cô Thâm nhất định muốn tới đón con!”
“Ba, con muốn ở nhà ngủ!” Cô đứng dậy chạy nhanh lên trên lầu.
Lúc Diệp Cô Thâm bước vào nhà, chỉ nhìn thấy bóng dáng cô gái nhỏ lên lầu.
Đáy mắt anh có một tia cười nhẹ, nằm ngủ mơ thấy anh cầm đao chém, đó là mộng, cũng không đến mức phải chạy nhanh như vậy chứ.
Chỉ là một giấc mộng, vậy mà có thể dọa cô trốn anh đến vậy.
——
Đường Tuế Như nghĩ Diệp Cô Thâm không nhìn thấy mình, ba mẹ sẽ không ở ngay lúc này bán đứng cô đi!
Vì thế, cô thoải mái đi tăm, sau đó nằm ở trên giường lớn mềm mại.
Nửa ngày không có nghe thấy tiếng ô tô dưới lầu rời đi, trong đầu nghĩ đến lúc trước ở cái phòng này bị Diệp Cô Thâm thấy bộ dáng trần như nhộng, lập tức lộn mình một cái, từ trên giường ngồi dậy.
Không được, cô muốn đi thăm dò một chút.
Cô lặng lẽ bước đến trước cửa, khe khẽ mở cửa phòng ngủ, đưa mắt ra nhìn bên ngoài, đèn hành lang sao lại tắt hết rồi?
Tối đen như mực!
Cô duỗi tay ra ngoài, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói lạnh lẽo không gợn sóng Diệp Cô Thâm “Nhuyễn Nhuyễn, cảm giác như thế nào?”
“Mẹ ơi!” Cô giật người đóng cửa lại bị Diệp Cô Thâm đưa tay ra chặn, cô không ngừng lui về phía sau.
Qua giây lát, Diệp Cô Thâm bước vào bên trong phòng cô.
Còn thuận tay khóa cửa lại.
Tuế Tuế duỗi tay che ngực, “Xuất quỷ nhập thần! Đứng ở bên ngoài cũng không lên tiếng! Có ý tứ gì chứ! Cố ý làm em sợ có phải hay không? Ba mẹ cũng không hoàn thành tốt vai trò chủ nhân! Sao không cho người chuẩn bị một phòng khách?”
“Bọn họ là cảm thấy chúng ta nên ngủ chung một phòng, anh còn đang đứng bên ngoài định gọi em, thế mà đã thấy em mở cửa, Nhuyễn Nhuyên, chúng ta tâm tư liên thông.” Diệp Cô Thâm nhìn chằm chằm áo ngủ màu hồng chỉ buộc hờ đai eo trên người cô, tơ lụa mềm mại, ăn mặc thật thoải mái.
Cô gái nhỏ trước giờ được người trong nhà nuông chiều, cái loại địa phương như quân khu, chính xác không thích hợp với cô.
Cô vừa định phản bác, trơ mắt nhìn chằm chằm anh bắt đầu cởi quần áo, cô nhăn khuôn mặt nhỏ, tuy rằng đã nhìn qua, nhưng……
“Để em đi thu xếp phòng khách cho anh!” Bằng không, chính cô tự đi ngủ phòng cho khách cũng được.
“Bác trai bác gái sẽ cho rằng chúng ta vợ chồng sinh hoạt không hài hòa, em cảm thấy bọn họ sẽ tìm em nói chuyện, hay là tìm anh?” Diệp Cô Thâm nhìn cô gái đã chạy như bay đi tới cửa, chậm rì rì nói.
“Chú Diệp, anh……” Đường Tuế Như đứng ở cửa, “Vậy anh thề đi, không được vượt Lôi Trì một bước?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT