“Tiểu mỹ nữ, đó là kiểu âu mỹ nha, dài như vậy, em sẽ đau nhức đấy!”
“Đúng đấy, bọn anh đều muốn để em thoái mái lên tiên nha!”
“Nhưng nếu chúng ta chọn, một người xinh đẹp như vậy, tôi muốn đầu tiên.”
“Cái miệng nhỏ nhắn không tệ.”
“Mấy người mò mẫm, tiểu mỹ nữ nhất định toàn thân căng chật đấy.”
Ba người ở trước mặt cô thương lượng, cô nắm chặt dùi trống, chỉ cần dám tới, cô nhất định đánh chết.
Ánh mắt ba người lóe sáng đi tới cô: “Tiểu mỹ nữ, bọn anh tới đây!”
“Đừng nóng vội nha, toàn thân đều là mồ hôi rất bẩn lại không thoải mái, không bằng để tôi quay về tắm qua, rồi tới tìm các người nha!” Cô lập tức đứng dậy, để dùi trống trước ngực làm tư thế đề phòng.
“Các người ở trong quân đội dám làm như vậy, không sợ bị đuổi sao?” Cô quát lên.
“Bị đuổi cũng đáng, ít nhất được phong đãng một lần.”
“Tiểu mỹ nữ, đừng chạy nha.”
Cô là choáng váng mới không sợ nha!
Sân huấn luyện rất rộng lớn, nhưng cô chạy so với ba người đàn ông mười tám tuổi trẻ khỏe, rất nhanh bị bắt được.
“Aaa…” Cô cầm dùi trống vung lung tung.
Cảm giác bị đánh ngã người, dùi trống trong tay cô bị cướp đi, thậm chí cô còn bị đánh vài cái.
“A…” Rõ ràng có người đánh cô nha.
“Diệp Cô Thâm!!!” Thân thể cô dựa vào tường, hai tay bị giam cầm, ba người đàn ông vây quanh cô, xé rách quần áo của cô.
“Diệp Cô Thâm, cmn!!!”
“Ngoan, bọn anh đã nghe kỹ thủ trưởng không ở đây, tốt nhất ngoan ngoãn hưởng thụ ba người bọn anh phụ vụ nha! Nhất định cho em dục, tiên, dục, chết! Muốn ngừng mà không được! Khóc cầu bạn anh cho em!” Tên đàn ông hèn mọn đè sát lên người cô: “Đôi môi trắng hồng nõn nà, thật giống một viên thạch, ngon đến muốn cắn một ngụm.”
Đường Tuế Như nhếch môi, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, thật buồn nôn.
Buồn nôn muốn nhổ ra!
“Bọn ranh con chúng mày! Không muốn sống nữa phải không, cút ngay cho tao.” Lâm Thượng cầm súng trong tay: “Thật to gan đấy, vợ thủ trưởng cũng dám động.”
Ba người kia thấy thế dừng lại, nhìn súng trong tay Lâm Thượng, sợ tới mức run hết cả chân.
Mấy người phía sau lập tức khống chế ba người này lại, Lâm Thượng nhìn Đường Tuế Như ngồi bên tường: “Chị dâu, thủ trưởng đang trên đường trở về. Tôi mang cô về trước nhé?”
“Không muốn! Chờ anh ta đến đón tôi! Tên hỗn đản kia, vợ bị sỉ nhục cũng không thấy, tôi còn trông cậy gì vào anh ta nữa. Tôi không muốn gả cho anh ta!” Cô chôn đầu vào đầu gối, khóc nức nở.
Cô bị dọa muốn chết mất!
“Vâng, em cũng biết thủ trưởng không tốt, người đàn ông như vậy không thích hợp kết hôn, em giúp chị nói với anh ấy! Điều kiện tiên quyết là chị dâu phải cam đoan thủ trưởng không ghi hận tôi đấy! Sẽ không trục xuất địa vị quân đội của tôi! " Lâm Thượng ngồi xổm xuống đất cùng cô, cởi áo khoác ra, che lên người cô: “Ba thằng ranh con kia, ngày mai chị dâu tự mình thu thập! Đánh cho bọn chúng sợ khiếp mới thôi!”
Diệp Cô Thâm chạy tất tưởi vào.
Nhìn cô gái nhỏ ngồi xổm trên mặt đất, bộ dạng cực kỳ giống hình ảnh trên sàn nhà đêm hôm đó.
Trái tim cứng rắn của anh không ngừng khuấy động, chạy xe trở về với tốc độ nhanh nhất, anh không thể bảo vệ tốt cô.
“Nhuyễn Nhuyễn.” Diệp Cô Thâm ngồi xổm xuống, bàn tay lớn muốn chạm vào cô: ‘Anh ôm em trở về.”
“Đừng đụng vào tôi.” Cô đẩy tay anh ra, đứng dậy, ném trả lại áo Lâm Thượng: “Diệp Cô Thâm, chúng ta nói chuyện một anht.”
Trên người cô gái nhỏ váy đã bị xé nát rồi, con mắt Diệp Cô Thâm thâm thúy, cởi áo khoác màu xanh lá cây quân đội choàng lên người cô, không cho cô cởi xuống.
Một đường quay lại phòng ngủ, hai người đều không nói gì.
Đường Tuệ Như thật sự bị dọa sợ.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng gặp phải tình huống như vậy.
Vừa vào nhà, cô ném áo khoác của Diệp Cô Thâm xuống ghế sa lon, ngửa đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh: “Chúng ta giải trừ hôn ước! Tôi nói nghiêm túc! Anh căn bản không bảo vệ được tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT