"Làm sao anh biết em đang suy nghĩ gì chứ ?" Đường Tuế Như thần kỳ nhìn anh, "anh Bắc đương nhiên cũng rất đẹp trai!"
"Anh thuận tiện chọn môn tâm lý học."
"..." Anh Bắc đang nói đùa với cô sao?
"Nhìn bộ dạng mê muội của em !" Tấn Mặc Bắc dựng lấy chân dài, "Tiểu Tuế Tuế, sau khi cưới thì cuộc sống của em có vui vẻ không ?"
"Cũng không tệ lắm, chúng em mới kết hôn không bao lâu! Chú Diệp đối với em rất tốt!" Chí ít, lúc anh ở bên cạnh, cô chưa từng xảy ra chuyện.
"Anh Bắc thì sao? Có kết hôn chưa, có bạn gái không? Em có chị dâu không đây !" Đường Tuế Như hiếu kì hỏi anh.
Anh cũng không còn nhỏ nữa !
"Còn chưa có, lúc đầu cho là sẽ có bạn gái." Tấn Mặc Bắc dưới cặp kính gọng vàng, cặp mắt đen láy chăm chú nhìn cô.
"Vậy làm sao lại không có ? Có phải hay không anh không có tỏ tình, bị anh chọc giận nên bỏ đi?"
"Anh còn chưa có tỏ tình." Anh đã về trễ rồi.
Bế quan làm thì nghiệm hai tháng, đi ra thì cô đã lập gia đình.
"Sợ như vậy, một chút cũng không giống Anh Bắc!" Đường Tuế Như tiếp tục chống cằm lên, Chú Diệp làm sao vẫn chưa trở lại đâu?
"Ngẫu nhiên hơi sợ, Tiểu Tuế Tuế sẽ không bởi vì điều này, liền không thích Anh Bắc đi?"
"Đương nhiên sẽ không!" Đường Tuế Như lập tức phủ nhận.
Sẽ không không thích, chính là thích!
Tấn Mặc Bắc đôi mắt đen như đẩy ra mây mù thấy được ánh bình minh.
Diệp Cô Thâm bưng tô mì nóng hổi đến, vừa mới hai người nói câu kia, anh cũng nghe thấy.
"Ngửi thật là thơm! Chú Diệp!" Cô cầm đũa, ánh mắt thèm ăn mà nhìn anh.
"Chú mèo tham ăn." Diệp Cô Thâm ánh mắt cưng chiều nhìn cô, "Nóng đó, từ từ ăn thôi."
Đường Tuế Như không ngừng gật đầu, "Chú Diệp làm đồ ăn ngon, tự nhiên muốn từ từ mà nhấm nháp!"
Bữa cơm này, ăn đến tận hai tiếng, mới kết thúc.
Lúc rời đi, Tấn Mặc Bắc nhìn Đường Tuế Như, "Cho anh địa chỉ nhà em, anh chuẩn bị quà cho em, ở trên xe, anh lấy xe rồi sẽ đưa cho em."
"Còn có quà sao, anh Bắc khách khí quá rồi !"
"Chúng ta nhiều năm như vậy không có gặp nhau, không có quà, anh là có ý tốt tới gặp em?" Tấn Mặc Bắc nói xong, trước bọn họ mà rời đi.
Trở về trên xe, Đường Tuế Như uể oải ngáp một cái, tựa lên người Diệp Cô Thâm, "Ăn no liền … muốn ngủ !"
"Anh nhớ không phải như vậy." Bàn tay của Diệp Cô Thâm sờ bàn tay mềm mại của cô.
"Em sửa lại a!"
Thật buồn ngủ quá a!
Cô thật sự đã ngủ thiếp đi, trên xe, ở trong lòng của Diệp Cô Thâm.
——
Diệp Cô Thâm cẩn thận đặt cô trên chiếc giường mềm mại, ngón tay tinh tế sờ vào băng gạc trên trán cô, mỗi một lần chạm đến, tâm của anh liền hung hăng run rẩy một lần.
Anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô, cũng không muốn nhường cô cho người khác.
Quốc gia cùng với cô, cũng không thể cô phụ!
Diệp Cô Thâm tới gần khuôn mặt nhỏ đang ngủ say của cô, đôi môi mềm mại hôn lên khóe mắt của cô.
"Ừm..." Đường Tuế Như vô ý thức ưm, tay nhỏ giữ chặt cánh tay của anh, "Chú Diệp..."
Ngủ thiếp đi còn kêu tên của anh.
Cô vợ nhỏ đáng yêu như vậy, cô vợ nhỏ này đã cắm rễ trong lòng anh, cả đời anh cũng sẽ không nhường !
——
Diệp Cô Thâm từ thư phòng bước ra, nghe thấy được tiếng trống đinh tai nhức óc.
Dưới lầu, Đường Tuế Như ngồi trước giá đỡ của trống, gõ đến hăng hái, đặc biệt hưng phấn!
"A!"
Cô trùng điệp gõ xuống một gậy, trong đại sảnh vẫn còn thanh âm vang vọng.
"Ba ba ba!" Tấn Mặc Bắc vỗ tay, "Đánh càng ngày càng tốt, có thích hay không Anh Bắc tặng cho em một cái giá đỡ trống ?"
"Thích lắm! Thật có cảm giác!" Đường Tuế Như ra mồ hôi, dư quang thoáng nhìn Diệp Cô Thâm đang bước xuống lầu, "Chú Diệp, thật ngại quá, làm ồn anh rồi ..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT