"Có người xấu cũng không vào được." Diệp Cô Thâm ôm chặt cô, ngón tay nhéo nhéo, "Mấy ngày nay nuôi không tệ."
"Anh lại nói em mập sao !"
Đừng tưởng rằng cô nghe không hiểu!
"Không, vừa vặn thôi." Diệp Cô Thâm kê cằm trên đầu cô, "Về sau phải mang em theo bên mình."
"Em cũng không phải là đồ vật!" Cô mới không muốn bị anh mang theo !
"Cái kia, em quyết định là muốn đi theo chú Diệp học mấy chiêu thuật phòng thân, anh nhất định phải dạy em !" Mặc dù tư chất của cô rất kém cỏi!
"Xong rồi, đời này ta gặp phải học sinh kém cỏi nhất, nhất định so huấn luyện binh sĩ còn khó hơn nữa."
"..." Khuỷu tay của Đường Tuế Như đụng vào anh, "Hừ, anh không muốn dạy em, vậy nhất định ngày mai em sẽ đi tìm những người khác, Lâm Thượng, Phong Lệ hay là cháu trai của chúng ta !"
"Thật đáng tiếc phải nói cho Diệp thái thái biết, em chỉ có thể tìm anh mà thôi !" Diệp Cô Thâm bỗng nhiên ôm lấy cô "Ngủ ngon, chờ vết thương của em lành lại cho em đặc huấn."
Đặc huấn ?
Vì cái gì mà cô có một cảm giác sẽ rất đáng sợ.
Có thể là do anh ở bên cạnh, giấc ngủ này, cô ngủ rất ngon, rất say.
Ngay cả Diệp Cô Thâm đi ra lúc nào thì cũng không biết!
——
Hành lang bệnh viện lúc đêm khuya mười phần yên tĩnh, cuối hành lang, hai người đàn ông đứng đối diện nhau.
Diệp Xán Bạch hai tay nắm chặt, "Chú nhỏ! Chú có hay không cảm thấy công việc của chú bận rộn như vậy, căn bản sẽ khó mà chăm sóc tốt cho Tiểu Tuế Tuế!"
Diệp Cô Thâm ánh mắt tĩnh mịch nhìn ra ánh đèn sáng chói ở bên ngoài, "Cô ấy là vợ của chú, chú tự nhiên sẽ chăm sóc cô ấy !"
"Chú nhỏ, rất lâu không có luyện một chút, nếu không hiện tại đi luyện một chút?" Diệp Xán Bạch vẫy vẫy tay, "Tay cháu ngứa!"
"Ngứa tay thì trước mặt cháu chính là bức tường! Cô ấy còn đang ngủ." Diệp Cô Thâm không phải đánh không lại anh ấy, mà là không muốn.
"Kia, chú nhỏ, Tuế Tuế lại xảy ra chuyện, chú lại không ở bên cạnh, muốn hay không cân nhắc cùng cô ấy tách ra? Dù sao cháu cũng là con cháu Diệp gia, cháu cũng thật thích cô ấy ! Chú nhỏ không bằng liền để cho chúng ta đến với nhau đi ?"
Đối đầu với khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười yếu ớt của Diệp Xán Bạch, ánh mắt Diệp Cô Thâm đen như mực tối sầm lại, "Ngấp nghé thím nhỏ, Diệp Xán Bạch, chú nên nói là gan con rất lớn sao?"
"Không phải là ngấp nghé, là ưa thích, còn có, chú cũng không thể thường xuyên ở bên cạnh cô ấy, người phụ nữ đều thích ở bên cạnh chồng của mình! Khẳng định là Tuế Tuế cũng vậy!" Diệp Xán Bạch không chút nào e ngại mà cười, "Chú nhỏ, trước kia cái gì chú cũng đều nhường con!"
"Vợ thì không nhường !"
"Phốc !" Diệp Xán Bạch vịn bệ cửa sổ cười đến xán lạn, "Chú nhỏ thật đứng đắn, chú yên tâm, con sẽ không đoạt vợ với chú đâu !"
"Cháu cũng không đoạt được." Diệp Cô Thâm thanh âm lạnh lùng, "Thời gian không còn sớm, về nghỉ ngơi sớm một chút."
"Lúc chú không có ở đây, cháu đều ở chỗ này đó ! Chú vừa về đến liền đuổi con đi!" Diệp Xán Bạch "Chậc chậc chậc" hai tiếng, "Chú nhỏ, nếu thật sự chú không cần Tuế Tuế, cháu thật rất cần! Thím nhỏ thật là đẹp a!"
"Diệp Xán Bạch, chú nhìn con đây hẳn là muốn được ném vào quân doanh đi!" Diệp Cô Thâm lạnh lẽo quét mắt nhìn anh ấy một cái, "Còn không đi!"
"Lập tức đi ngay!" Diệp Xán Bạch thật đúng là sợ bị ném vào quân doanh.
Như thế những ngày bị quản thúc, cũng quá nhàm chán đi !
——
"Ừm..." tay Đường Tuế Như nắm lấy áo ngủ của Diệp Cô Thâm, "Chú Diệp, ngứa..."
"Ngứa ở đâu ?" Diệp Cô Thâm trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, mắt nhìn cô.
"Lưng ..." Đường Tuế Như nằm lỳ ở trên giường, "Gãi giúp em ..."
"Vết thương ngứa là muốn lành lại." ngón tay thon dài của Diệp Cô Thâm nhẹ nhàng xoa lên chiếc lưng trơn bóng của cô, "Buổi sáng muốn ăn cái gì?"
"Em sao cũng được..." Cô uể oải ghé vào trên gối, ánh mắt chuyển động, "Chú Diệp, anh ..."
Diệp Cô Thâm thuận theo tầm mắt của cô mà cúi đầu nhìn, "Nhuyễn Nhuyễn, có phải hay không hẳn là em khá quen thuộc ?"
"Ai quen thuộc! Em chẳng qua là nhìn qua mấy lần có được hay không!"
Nói giống như là cô muốn thấy lắm vậy !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT