Đường Tuế Như cùng Diệp Cô Thâm đi vào, đơn giản hàn huyên vài câu, đã đi.
Trên đường trở về, bàn tay nhỏ của Đường Tuế Như bị anh nắm, lòng bàn tay ấm áp, nồng đậm cảm giác an toàn.
Thật thoải mái nha!
Ăn no rồi, muốn ngủ!
Cô dựa vào người Diệp Cô Thâm, dần dần ngủ.
“Em nhớ ra rồi, chú Diệp có phải Lý Hành Nhạc nói cho anh biết em ở đây!” Lúc gần nhà, cô bỗng nhiên tỉnh ngủ.
“Ừ, cậu ta đâu rồi?” Diệp Cô Thâm đi vào không nhìn thấy Lý Hành Nhạc.
“Anh ta đi rồi, trở về! Lý Bất Ngôn cùng Thời Khanh Khanh đều uống say cho nên Lý Hành Nhạc đưa các cậu ấy trở về.”
“Ừ.” Diệp Cô Thâm không quân tâm nói.
Hai người xuống xe, Diệp Cô Thâm lấy điện thoại ra: “Em đi tắm trước, sau đó anh với em nói chuyện kịch bản.”
“À được rồi.” Đường Tuế Như mấp máy môi, nhận mệnh đi lên tầng.
Lý Hành Nhạc đi ra từ phòng tắm, quấn khăn tắm, sợi tóc còn nhỏ vài giọt nước đi đến giường.
Trên giường lớn, bóng lưng cô gái xinh đẹp dần hiện lên, chân trắng thon dài không hề cất giấu, đây rõ ràng em họ của anh ta. Nhưng hiện tại anh ta toàn thân khô nóng, hầu kết nhấp nhô.
“Làm gì vậy?” Anh ta nhận điện thoại Diệp Cô Thâm.
“Chẳng lẽ tôi mất chừng mực đến vậy sao? Đều đưa bọn họ về rồi!” Lý Hành Nhạc mặt không đổi sắc nhìn cô gái xoay người trên giường.
“Ưm.” Lý Bất Ngôn nói.
“Ai?” Cho dù giọng nói rất nhỏ, nhưng Diệp Cô Thâm có thể nghe rõ ràng.
“Anh cũng không phải biết anh em của tôi, một đống oanh oanh yến yến, nói anh cũng không biết, tôi còn muốn sống qua đêm nay. Tắt máy nha.”
“Anh đừng xằng bậy.”
“Tôi nói không phải, anh em đêỳ không tin tôi.” Lý Hành Nhạc cúp điện thoại, trực tiếp tắt máy.
Điện thoại tùy ý quăng ra, thân hình cao lớn nằm trên giường lớn.
_
“Ông xã…”
Đường Tuế Như mặc một váy ngủ màu đỏ thắt eo đi tới, ôm eo anh từ phía sau: “Hiện tại em làm nũng có ích không?”
“Có ích.” Diệp Cô Thâm quay đầu lại nhìn cô: “Cảnh hôn nhiều quá, để cho Lý Bất Ngôn xóa.”
“Em đã thuyết phục cậu ấy! Nhưng Lý Tử từ nhỏ đã cứng đầu, em không thuyết phục được cậu ấy…” Đường Tuế Như cọ xát người anh: “Anh thấy trong kịch ban có nhiều cảnh hôn sao? Em xem chỉ có một chỗ mà.”
“Rất nhiều.” Trong giọng Diệp Cô Thâm ẩn chứa tức giận.
“Đầu óc Lý Tử bị quấy nhão rồi! Em thề, em nhất định sẽ phản kháng mãnh liệt. Ngoại trừ chú Diệp, sẽ không thân ai.”
“Mặt thanh thuần ngực khủng. Đồng chí Đường Tuế Như, nhắc nhở người hợp tác họ Diệp với em, là cháu trai em. Hai người đừng nói là đóng giả, cái gì cũng không được. Đó là loạn luân.” Diệp Cô Thâm điểm cái mũi nhỏ của cô: “Lần sau nhìn thấy nó, trực tiếp gọi nó là cháu trai.”
“A! Anh không nói sớm, Diệp Xán Bạch là cháu trai anh! Em…” Đường Tuế Như cảm thấy như mình bị lừa gạt.
“Anh ta biết không?” Cái miệng nhỏ của Đường Tuế Như la lên: “Em cảm thấy em không diễn được nữa.”
“Nên biết.”
“Vậy cũng chỉ có em không biết sao?” Đường Tuế Như hít hít mũi: “Diệp Xán Bạch là cháu em!”
Khó trách Diệp Cô Thâm ghen lớn như vậy.
Trước kia cô đã từng nói những chuyện ma quỷ làm cho cô cạnh Diệp Xán Bạch.
Cô xấu hổ cúi đầu: “Chú Diệp…”
“Ngoan, anh không có không cho em diễn. Cuộc sống đại học mới muôn màu muôn vẻ,chỉ là nhất định chú ý đúng mực.” Đây là giới hạn chịu đựng của anh rồi: “Cảnh hôn đều xóa bỏ, ôm cũng không được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT