“Coi như cũng được.” Nhưng cô một chút cũng không nói anh chuẩn bị, trực tiếp kéo có chút ngoài ý muốn.

“Em làm nhẹ, nhất định sẽ nhẹ!” Đường Tuế Như nhìn chằm chằm vào vết sẹo màu hồng nhạt, động tác nhu hòa vô cùng.

Vẫn không thể cắt chỉ, còn phải thêm mấy ngày.

Bôi thuốc vào, sau khi rửa mặt nằm ở trên giường, Đường Tuệ Như không giấu được, bàn tay nhỏ đặt vào bụng anh “Chú Diệp, anh thích diễn viên không?”

“Ai?”

“Em.”

“Em muốn vào ngành giải trí?” Cánh tay Diệp Cô Thâm ôm cô lại gần trong ngực: ‘Lúc nào?”

Ngày hôm qua muốn đi sinh viên quốc phòng, hôm nay muốn đi ngàng giải trí, cho nên hiện tại có phải tâm tư cô gái nhỏ đang phân tán?”

“Không đúng nha! Trường học có kịch bản nên tạm thời em làm diễn viên, cho nên khả năng phải luyện tập không thể về nhà đúng giờ được. Cho nên nói trước với anh một tiếng, em như vậy mới không thích hợp tiến vào ngành giải trí.”

Cô tình nguyện ở nhà chơi trò chơi!

“Em thật ra rất thích hợp đấy, ít nhất ngoại hình rất tốt.” Bàn tay lớn Diệp Cô Thâm lơ đãng chạm vào ngực của cô.

Đồi núi nhô cao, tuyết tuyết trắng trắng, ôn nhu mềm mại, rất thoải mái.

Anh không kìm lòng ngắt thêm vài cái.



Đường Tuệ Như cũng không biết có cái gì rút gân, bị anh ngắt lấy, ra tay cầm lấy nửa người dưới của anh.

“Hít hà.”

Cô rõ ràng giống như tay Diệp Cô Thâm, cố ý ngắt vài cái.

“Em thật sự không cố ý, anh tin không?” Cô thu tay lại: “Em thề!”

Diệp Cô Thâm xán lại gần khuôn mặt nhỏ của cô, hơi thở phả vào tai cô: “Em cố ý cũng không sao, nhưng em khiến nó tỉnh rồi, lại không cần nó nữa, có phải rất tàn nhẫn không?”

“Em cũng không nghĩ muốn nha! Là anh nắn trước nên em mới nắn lại, em không thiệt thòi đâu! Cái đậu đỏ ngực anh điểm không thích cho nên chỉ có điểm nó thôi…” Đường Tuế Như càng nói càng nhỏ, bàn tay nhỏ bé nóng giống như bị phỏng.

“A!” Đường Tuế Như cười nhẹ: “Anh còn biết niết!”

“A…” Cô mím môi nhỏ: “Diệp Cô Thâm, anh không thôi phải không?”

“Sao bây giờ em không niết trở lại?” Anh chờ cô chờ thù nha!

“Em, em…” Bàn tay nhỏ bé sờ bắp đùi của anh: “Quay trở lại rồi! Đủ lực sao?’

“Em sờ vị trí không đúng?”

“Được, em đến nói cho anh biết cái gì là đúng đấy!” Cô xoay người, ở trên người Diệp Cô Thâm, bàn tay nhỏ linh hoạt xuyên qua áo ngủ của anh, nắm lấy đậu đỏ ở ngực: “Tại đây.”



Hai tay Diệp Cô Thâm ôm lấy eo cô; “Lần đầu bị niết, đối với nó nhẹ nhàng một chút.”

Đường Tuế Như cảm giác mình như bị giỡn rồi!

Rõ ràng hiện tại mới kịp phản ứng.

“Diệp Cô Thâm, anh đi quá sâu rồi!” Thân thể của cô khẽ đảo qua anh, cái miệng nhỏ gặm cái cằm của cô: “Quá phận quá phận! Anh đi quá sâu rồi!”

Gặm gặm, biến thành hôn môi, theo cằm anh đi lên môi của anh.

Đường Tuệ Như mở to hai mắt nhìn, cánh môi Diệp Cô Thâm thật mềm, thật thoải mái.

Cô thăm dò định đưa đầu lưỡi vào bên trong, ngược lại bị anh cuốn lấy, hôn dài khiến cô cảm giác không khí trong phổi của mình đều bị anh cuốn lấy hết.

“A A A em không được.” Cô xụi lơ trên người anh, từng ngụm từng ngụm hô hấp lấy.

“Sao anh hô hấp tốt như vậy.” Cô hoàn toàn kém xa.

Mặc cảm!

“Cùng hôn môi với em, tất nhiên phải tốt hơn, chúng ta lại đến.”

“Không, em còn chưa kịp thở.”

Miệng nhỏ của cô lần nữa bị ngăn lại, chữ đủ đằng sau bị nhấn chìm trong hơi thở mập mờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play