Thế nhưng mà vừa nghĩ tới vết thương của anh, Đường Tuệ Như lại kinh sợ.

Cô lại ngoan ngoãn quỳ gối cạnh anh.

“Không được, em mới không cần! Em là bác sĩ, không giống anh, không hiểu y học. Thân thể mới là quan trọng.” Đường Tuệ Như lau sạch cơ thể anh, nhìn lại đôi mắt đen lạnh lùng của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

“Em thật sự không giúp anh? Đây đều là em gây nên…”

“Em vì thân thể của anh. Không bằng, anh nói một chút việc ở nước ngoài cho em nghe! Phân tán lực chú ý.” Đường Tuệ Như cười tủm tỉm nhìn anh.

Diệp Cô Thâm nắm bàn tay nhỏ của cô: “Anh nói cho em cũng không rõ, có thời gian chúng ta cùng đi.”

“Thế nhưng mà, anh nhiều việc mà.” Đường Tuệ Như cụp cái đầu xuống.

Cơ hội về sau bọn họ gặp mặt sẽ rất ít.

Lúc cô kết hôn cùng anh, nên nghĩ đến, kết hôn quân nhân không dễ dàng như vậy, vợ quân nhân cũng không tốt như vậy.”

Hai người bọn họ đều có trách nhiệm.

Anh bảo vệ quốc gia mà cô bảo vệ gia đình hai người.



Hiện tại cô vô cùng sợ nghe thấy những lời Diệp Cô Thâm bị thương, cô ngay cả không sợ máu cũng sợ phải gặp chuyện này.

Cô sợ máu không ngừng chảy, chảy giống như giấc mơ kia, anh hi sinh rời xa cô.

“Anh nhiều việc, cũng sẽ cố gắng bên canh em, hằng năm anh vẫn có ngày nghĩ.” Ngón tay Diệp Cô Thâm xoa tay của cô: “Nhuyễn Nhuyễn, em nghĩ đến anh không vậy?”

“Nghĩ, nhất là anh không tới đón em. Lúc Lâm Thượng đón em, em càng nhớ anh hơn, rõ ràng anh trở về rồi lại không tới đón em, em biết ngay anh đã xảy ra chuyện.”

Cô quả nhiên đoán không sai, nhưng cô vẫn tình nguyện mình đoán sai.

Diệp Cô Thâm chỉ bởi vì công việc bận rộn mà không phải phải bởi vì thân thể không tốt, so với chính mình bị thương còn đau hơn!”

“Đây là ngoài ý muốn, lần sau tuyệt đối sẽ không.” Diệp Cô Thâm nhìn khuôn măt nhỏ của cô cụp xuống: “Em ngẩng đầu nhìn anh.”

Đường Tuệ Như không tình nguyện ngẩng đầu, đối mặt với anh: “Anh còn muốn có lần sau? Chẳng lẽ còn muốn cho em tiếp tục lo lắng anh?”

“Đương nhiên anh không muốn em lo lắng cho anh, em ở nhà, anh nhất định sẽ về nhà thăm em, cho dù anh ở đâu.”

Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều hiện lên bóng dáng lẫn nhau.

Cô bỗng nhiên nở nụ cười: “Anh lợi hại như vậy, em tin tưởng anh.”



“Tuyệt không phụ tín nhiệm của bà xã.”

Diệp Cô Thâm dường bệnh ở trong phòng, sau khi dùng xong bữa tối, cô ngủ trên giường cứng, xoay người như thế nào cũng không thoải mái.

“Ừm.” Bàn tay nhỏ của cô đặt trong lòng bàn tay của anh: “Chú Diệp, anh còn đau không? Có muốn uống thuốc giảm đâu hay gây tê không?”

Diệp Cô Thâm nghiêm trang nói: “Em gần một chút, sẽ không đau.”

“Hừ, anh đổi cách chiếm tiện nghi của em.”

“Bà xã của anh, chiếm tiện nghi làm sao vậy?” Diệp Cô Thâm cúi đầu tới gần khuôn mặt nhỏ của cô: “Mệt mỏi rồi, đi ngủ sớm đi.”

“Thế nhưng mà, giường của anh cứng quá.” Cô không quen ngủ giường cứng.

Cuối cùng, Đường Tuệ Như giải một lớp chăn bông lên đương nhiên chỉ có một nửa cô ngủ.

Chậm rãi ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại, cái chăn bông đã dưới giường, còn cô nằm trong ngực Diệp Cô Thâm, ngủ yên cả đêm.

Tuế Tuế mắt to chuyển động, chạm đến phản ứng sinh lý của đàn ông vào sáng sớm, cô dần mơ màng, vì sao không có chăn?

Sáng sớm nhìn thấy hình ảnh như vây, có không suy nghĩ thì trong lòng cô cùng thừa nhận nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play