Khuôn mặt nhỏ nhắn Đường Tuế Như nhỏ giọt nước mắt, bàn tay nhỏ túm góc áo anh: “Em mặc kệ, em là vợ anh, em muốn, anh đi làm nhưng phải thỏa mãn em!”

Đường Tuế Như dùng sức xé áo anh, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào vị trí băng gạc quấn trên eo, cái miệng nhỏ nhắn giật giật, vài giây mới đưa bàn tay nhỏ bé run rẩy tới.

“Anh bị thương, anh cảm thấy có thể gạt em sao?” Đầu ngón tay cô vừa muốn đụng vào băng gạc lại thu trở về.

Cô sợ anh đau.

Diệp Cô Thâm nhìn chằm chằm biểu lộ khuôn mặt của cô, lòng cứng rắn cũng mềm nhũn, kéo cơ thể nhỏ đến: “Anh không sao, vết thương nhỏ.”

“Vết thương nhỏ anh không cho em biết? Bị thương nặng có phải càng không cho em biết? Hay trong mắt của anh, em sẽ không đau lòng sao? Em biết rõ trước kia em không hiểu chuyện. Nhưng chúng ta đã ở cùng một chỗ nha, em sẽ lo lắng cho anh đấy!” Đường Tuệ Như đánh vào ngực anh: “Anh thả em ra?”

“Em đi đâu?”

“Anh không cho em ngủ, em về phòng mình!” Cô giãy dụa, muốn rời khỏi.

“Tất nhiên cho ngủ, nhưng anh không thể cử động. Nếu không em ở phía trên?” Bàn tay Diệp Cô Thâm xoa vai cô: “Anh sẽ rất phối hợp.”

“Mới không cần.” Cô chỉ lấy một cái cớ mà thôi, thực sự không phải muốn ngủ cùng anh.

Đường Tuệ Như nhìn chằm chằm vào mệt vết thương của anh: “Anh quá xem thường em rồi! Dù gì em cũng là con gái Đường gia, cho dù vị thuốc mùi nhạt, em cũng có thể phân biệt được đấy!”



“Chỉ là một vết thương nhỏ.” Diệp Cô Thâm kiên trì.

“Anh còn nói! Em lại không hiểu lòng anh sao? Lát nữa sau khi anh ngủ, em cởi băng gạc của anh đi! Lập tức có thể nhìn ra anh bị thương có nặng hay không, nếu anh bị thương không nặng nhất định sẽ đi đón em. Anh lại chỉ có nằm trên giường, còn cậy mạnh!”

“Diệp Cô Thâm, có phải anh cảm thấy cơ thể anh làm bằng sắt hay không? Rất lợi hại nha, vết thương nặng cũng coi chỉ như là vết thương nhỏ thôi à?”

“Em ghét nhất cái loại người này! Chúng ta tồn tại trên đời này thì chuyện đau nhức là chuyện đương nhiên, buồn bực làm cái gì? Nói dối vui lắm sao?”

“Coi như anh là đàn ông, anh nói đau nhức em cũng sẽ không che cười anh đấy!”

Đường Tuệ Như phồng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mở miệng dạy dỗ một lúc, nói đạo lý rõ ràng.

Diệp Cô Thâm lẳng lặng nhìn cô, cảm thấy bộ dạng này của cô thật đáng yêu!

Đáng yêu đến điên cuồng!

Đường Tuệ Như nói xong, ngón tay nhỏ chọc chọc lồng ngực của anh: “Cho nên, chú Diệp, đến cùng anh làm sao vậy?”

“Cắt ruột thừa.”

“…”

“Ở nước ngoài, bỗng nhiên viêm ruột thừa cấp tính.” Khuôn mặt Diệp Cô Thâm anh tuấn biến hóa: “Anh nói là tiểu phẫu.”



“…” Đường Tuệ Như nắm chặt tay nhỏ của cô: “Ruột thừa nha! Một khối đó là dư thừa đấy, em biết được a! Sau khi nhân loại tiến hóa nhất định không còn! Nếu không còn giữ ở trong cơ thể sinh bệnh.”

Cái miệng nhỏ anh đào của cô khẽ nhếch, quan tâm hỏi anh: “Chú Diệp, đau không?”

“Đau lắm.” Cái từ này, anh định cả đời không nói trước mặt cô.

Nhưng vừa bị cô giáo huấn đột nhiên cảm thấy yếu đuối một chút cũng không tệ.

“Vậy anh nằm ở trên giường, em đi xem đêm nay ăn cái gì, bưng lên cho anh nha! Anh nuôi!” Cô cũng chưa từng chăm sóc người bệnh, hiện tại duy nhất chỉ có thể nghĩ ra cách này thôi.

Diệp Cô Thâm lôi cô lại không cho cô rời đi: “Nằm với anh một lát.”

“Thế nhưng mà anh không đói bụng sao?” Đường Tuệ Như lo lắng nhìn anh: “Vậy anh có muốn uống nước không?”

“Nhuyễn Nhuyễn.” Diệp Cô Thâm cúi đầu, cằm dán lên tóc cô: “Anh không khát.”

Cô gải nhỏ quả nhiên rất tốt, nhiều năm anh kiên trì như vậy quả nhiên không sai.

Vợ của anh sẽ yêu anh, sẽ lo lắng anh, sẽ quan tâm anh.

“Vậy anh có muốn lau người không? Em giúp anh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play