“Đối với cậu không có lợi.”

Lý Hành Nhạc cười gằn từng tiếng rời rạc, lại lấy ra một điếu thuốc lá và cái bật lửa: “Tôi không cần có lợi, chỉ cần thoải mái thôi!”

Vẻ mặt Đường Tuế Như bên cạnh hết sức ngây thơ, đang nói cái gì vậy?

“Tin tôi đi, cậu cũng không thoải mái gì đâu.” Diệp Cô Thâm kéo Đường Tuế Như đi khỏi.

Cả phòng bao vừa rồi còn náo nhiệt, nháy mắt đã chỉ còn lại một mình Lý Hành Nhạc lười biếng dựa vào cửa hút thuốc.

Khuôn mặt tươi cười bất cần vừa rồi cũng đã biến mất, chỉ còn lại đôi mắt đen sâu thăm thẳm.



“Không, đừng mà…” Đường Tuế Như đứng ngay cửa phòng, lắc đàu quầy quậy: "Em không muốn chuyển!"

Mới về nhà đã nói đến vấn đề chuyển phòng, tâm tình cô vừa mới ổn định một chút đã tiêu tan mất phân nửa.

Diệp Cô Thâm lấy ưu thế chiều cao đứng chắn trước mặt cô, một tay để trên vách tường, con ngươi đen trong veo thâm thúy lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: "Chắc chắn?"

"Ừm ! Cũng không chắc lắm!" Bị chèn ép từ cả hai phía trước sau, thân thể nhỏ bé của cô cũng sắp không kiên trì nổi nữa rồi.

"Giường cứng quá?"

Giọng nói của anh mát lạnh, âm điệu như sóng nước lao xao.

Đường Tuế Như có cảm giác như đáy mắt anh đang cất giấu một cảm xúc không tên, loại tình cảm ấy lại bốc lên.



Rất lâu sau, Đường Tuế Như mới biết được cái loại cảm xúc phức tạp này gọi là đau lòng, gọi là chiếm hữu.

"Ừm…" Cô gật đầu nhỏ giọng đáp.

Cũng không thể nói ra rằng cô sợ sau khi chuyển sang sẽ không thể chịu nổi tinh lực thịnh vượng của anh!

"Vậy anh chuyển sang đây."

"A?" Đường Tuế Như ngẩn người: "Anh, anh…"

Diệp Cô Thâm lôi kéo cô quay vào phòng: "Chỉ có thể như vậy thôi."

"Em vẫn còn tủi thân? Là anh tủi thân mới đúng có được không hả? Anh đã không cần em chuyển qua rồi mà!" Cô thế nào cũng không ngờ rằng con trâu già Diệp Cô Thâm này, đại não đúng là hoạt động nhanh hơn cô thật!

Tối hôm qua vừa lừa gạt cô không vào phòng, hôm nay không mang được cô sang lại trực tiếp chuyển sang phòng cô luôn.

"Chú Diệp, giường mềm như vậy, anh mà ngủ ở đây lỡ sống lưng anh cũng mềm nhũn luôn thì làm thế nào?" Đường Tuế Như đứng cạnh giường cự nự: "Hay là chúng ta cứ chia phòng ngủ như trước đi! Rất tốt mà…"

"Tốt chỗ nào chứ?" Bàn tay anh dán chặt sau lưng cô: "Kết hôn rồi còn không được ngủ chung với cô dâu, đợi anh về quân khu rồi, em có muốn ngủ với anh cũng không được đâu."

"Ai muốn ngủ với anh chứ! Tự luyến!" Đường Tuế Như cúi người, linh hoạt như con cá trạch lách khỏi tay anh rồi chạy thẳng vào nhà tắm.

Hỏng rồi! Không lấy áo ngủ!

Dùng khăn tắm chẳng phải động một cái là tuột hết ra sao!

Đường Tuế Như lại vọt ra, mở lớn mắt nhìn Diệp Cô Thâm đang chăm chú nhìn cái giường lớn trắng muốt của cô với ánh mắt sâu thẳm.

"Chú Diệp, không cần miễn cưỡng vậy đâu! Anh mà ngủ thật sẽ bị mềm người ra đấy, anh vẫn nên trở về giường lớn cứng rắn của anh đi được không?" Đường Tuế Như đến là ngây thơ vô hại, ôm váy ngủ trong tay, đắc ý lúc lắc đầu.



Đúng như cô nói, Diệp Cô Thâm đã ngủ quen trên giường cứng, làm sao mà ngủ được trên cái giường êm như bông này.

"Anh sẽ nỗ lực."

Ngữ khí bình tĩnh của anh làm cho cô cả kinh, cẳng chân cũng bắt đầu run lên: "Thật sự không cần miễn cưỡng đâu mà…"

"Không miễn cưỡng." Diệp Cô Thâm nghiêng đầu nhìn cô: "Đi tắm đi, lát ngủ sớm một chút…"

"Anh anh anh… Có thể đừng ngủ* em được không?" Cô sợ!

*Ở đây, ngủ = làm.

Sớm biết có ngày này, đêm đó cô sẽ không đời nào hùng hồn nói muốn ngủ anh, đến cuối cùng vẫn là chính mình bị ngủ!

Ánh mắt đen sâu thẳm của Diệp Cô Thâm càng thêm mênh mang, bình tĩnh nói: "Không ngủ em."

Dù Tuế Tuế không quá tin tưởng lời này của anh, nhưng vẫn ôm đồ ngủ đi vào nhà tắm.

Chờ cô tắm rửa xong đi ra ngoài, dưới ánh đèn nhu hòa trên chiếc giường lớn, Diệp Cô Thâm tựa vào đầu giường, không biết đang nhìn cái gì trong tay, ánh mắt hết sức chuyên chú.

Dám cam đoan không ngủ cô!

Đều là lừa gạt người khác!

Có điều, dáng vẻ chồng cô đẹp trai như vậy, chắc chắn không phải đang dụ dỗ cô phạm tội chứ?

Có nên bổ nhào vào hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play