Diệp Cô Thâm đến đón Đường Tuế Như, nhân tiện đón luôn cả ba người trong phòng ngủ của cô, tối nay mời các cô ăn cơm.
Đường Tuế Như ngồi cùng với anh, vốn đang rất bình thường, cũng không biết xe tránh cái gì mà bỗng nhiên nghiêng một cái, cô bị ngã về phía Diệp Cô Thâm, bị anh ôm vào trong ngực, xong cũng không tránh đi được nữa.
Hương vị nam tính áp sát cô, khí tức mát lạnh thấm vào khiến lòng cô xao động không ngớt.
“Chú Diệp, em bảo anh cái này…”
“Cái gì?”
“Không nói! Em nghẹn chết mất!” Bàn tay nhỏ của cô đặt trên mu bàn tay anh, nhàm chán vẽ vòng tròn: “Hôm nay gặp Nam Ương Ương, có vẻ cô ta rất tức giận.”
“Cô ta làm cái gì?” Ánh mắt Diệp Cô Thâm rét lạnh, lo lắng cô chịu thiệt.
Đường Tuế Như lắc đầu: “Không có! Cô ta có thể làm gì chứ! Chẳng lẽ lại đánh em à! Chú Diệp đẹp trai như thế, có phải em sẽ gặp phải rất nhiều tình địch không…”
“Những cái này chỉ là mây bay, trong lòng anh chỉ có em.”
Chân mày Đường Tuế Như cong cong ý cười, cô không ngờ Diệp Cô Thâm nghiêm túc như vậy mà tỏ tình lại dễ nghe thế.
Lý Bất Ngôn muốn ăn thịt nướng, bữa tối nay cứ thế chiều theo ý cô ấy.
Chỉ là không ngờ bọn họ vừa đến thì Lý Hành Nhạc cũng tới.
“Ôi, ba vị thiếu nữ xinh đẹp!” Lý Hành Nhạc rất tự nhiên ngồi xuống: “Chậc chậc, hôm nay đến đây thật tốt.”
“Ba vị thiếu nữ xinh đẹp? Lý Hành Nhạc, mắt anh bị làm sao vậy? Chúng tôi ai mà không phải thiếu nữ xinh đẹp” Đường Tuế Như hất cao cằm, nói không quá lời.
“Cô là gái đã có chồng rồi, không được tính trong hàng ngũ thiếu nữ nữa!” Lý Hành Nhạc mở chai rượu ra rót: “Các em ai uống không?”
“Không uống!” Ba người đồng loạt lắc đầu.
“Vị nữ hán tử mang dao này! Làm một ly…Lý Hành Nhạc đưa cho Lý Bất Ngôn một ly: “Chúng ta là người trong nhà đấy! Đều mang họ Lý!”
“Tôi đang không thích cái họ này của tôi đây! Quá phổ biến…” Lý Bất Ngôn chu cái miệng nhỏ, chăm chú nhìn ly rượu trước mặt: “Tôi không uống rượu, người ta còn là trẻ con đấy…”
“Cắt, các người đều là trẻ con, mình tôi uống được chưa!” Lý Hành Nhạc uống một hơi cạn sạch, nhìn Diệp Cô Thâm phía đối diện: “Gần đây cậu tụ tập hơi nhiều đấy! Không như trước khi kết hôn, cả năm cũng khó gặp mặt cậu được một lần!”
“Gần đây ở nhà với vợ.” Mặt Diệp Cô Thâm không đổi sắc nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế Như ửng đỏ: “Kỳ thật, anh có thể trở về quân khu, em không để ý…”
“Anh để ý.” Diệp Cô Thâm bóc thịt cua ra, bỏ vào cái chén nhỏ trước mặt cô.
“Oa…” Lý Bất Ngôn và Thời Khanh Khanh cùng than thở: “Thật ngọt quá đi!”
Rõ ràng là Diệp Cô Thâm rất chiều chuộng Tuế Tuế!
Lý Hành Nhạc chớp chớp mắt, quả thật không tin được đây là Diệp Cô Thâm, cậu ta nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Bất Ngôn: “Hay là chúng ta thử một chút, thật ra tôi cũng rất ngọt!”
“Ôi…” Lý Bất Ngôn ghét bỏ thẳng thừng, lắc đầu như trống bỏi: “Tôi mới không thèm tìm một người cùng họ để thử. Quá phổ thông, cùng họ không thể kết hôn!”
“Chỉ vì cái họ mà tôi bị ghét bỏ à?” Lý Hành Nhạc nhíu mày, mắt rưng rưng bi phẫn: “Dáng vẻ tôi còn đẹp trai như vậy, thật không có đạo lý!”
“Có đạo lý…” Lý Bất Ngôn cầm đũa, mong đợi nhìn đồ ăn ngon: “Tôi tính rồi, tên bắt đầu bằng họ Lý, tôi đều không cần, chữ thứ hai trở đi thì miễn cưỡng, từ chữ thứ ba có thể xem xét.”
“Còn thế nữa? Không bằng cô tìm ai đó học Mộc đi, gọi là Mộc Lý! Nghe hay đấy!” Lý Hành Nhạc cười không đứng đắn: “Xì, ông đây không tin! So ra còn kém một cái họ Mộc!”
“Ha ha ha…” Đường Tuế Như rất có tâm cười phá lên: “Từ nhỏ, Quả Mận đã có lối suy nghĩ khác người, lần này coi như anh đụng phải cửa sắt rồi! Ai bảo anh vừa rồi còn nói tôi không phải thiếu nữ xinh đẹp!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT