Ban ngày ban mặt, vừa ăn cơm xong, chắc là không làm vận động đâu nhỉ?

Ánh mắt Tuế Tuế bé nhỏ xoay trái rồi lại xoay phải, ý đồ không muốn nhìn anh, sau đó giúp anh cởi đồ.

“Tối nay ra ngoài ăn cơm, có ý kiến gì không?” Diệp Cô Thâm bỗng nhiên lên tiếng.

“Ừm? Sao lại muốn ra ngoài?”

“Có mấy người bạn từ nước ngoài trở về, thuận tiện để cho bọn họ gặp mặt chị dâu.”

“Chị dâu?” Cô mới có 18 tuổi, vừa tưởng tượng ra hình ảnh một đám ông chủ lớn vây quanh cô gọi chị dâu đã thấy đáng sợ rồi!

Có điều, sau này các binh sĩ trong quân đội chắc sẽ đều xưng hô như vậy.

Thân là vợ của Diệp Cô Thâm, không được sợ hãi!

“Đi thì đi! Em mới không thèm sợ bọn họ đâu! Chị đây đúng là vợ của chú Diệp đấy!” Cô hếch khuôn mặt nhỏ nhắn lên, sau đó mạnh mẽ tránh thoát khỏi tay anh, chạy ra ngoài nhanh như một làn khói.

Cô chạy ra ngoài nhưng vẫn không quên bỏ lại một câu: “Em đi ngủ trưa đây…”

Diệp Cô Thâm nhìn theo bóng lưng cô, chẳng lẽ không phải là bọn họ cùng ngủ trưa à?





Thất Dạ.

Hôm qua Đường Tuế Như vừa đánh mất đồ ở đây, hôm nay đã xuất hiện cùng với Diệp Cô Thâm rồi.

Lúc bọn họ đến nơi, trong phòng bao đã có ba người đàn ông đang ngồi.

Trong số ấy cô nhận ra một người đã uống có phần say là Lý Hành Nhạc.

“Chị dâu nhỏ! Có phải chị đã bị cậu ta ăn sạch sành sanh rồi không! Thật là! Người đâu mà chẳng dịu dàng gì cả! Không biết thương hoa tiếc ngọc!” Lý Hành Nhạc cười hết sức mờ ám, ánh mắt đảo qua dấu vết màu hồng nhàn nhạt trên cổ cô: “Vẫn là em ôn nhu như nước…”

Sớm biết vậy cô đã trang điểm một chút rồi, mấy người đàn ông mặt không biến sắc ở đây toàn là trai đẹp.

Diệp Cô Thâm đi vào lạnh nhạt đảo mắt một vòng, Lý Hành Nhạc cà lơ phất phơ tựa vào lưng ghế: “Chị dâu nhỏ, để em giới thiệu một chút nhé, Đoạn Thiên Trăn, Tô Túy! Mọi người ở đây đều là anh em, cứ tự nhiên nhé!”

“Chào mọi người, Đường Tuế Như.” Đường Tuế Như ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Diệp Cô Thâm, đúng là anh em của Diệp Cô Thâm có khác.

Đoạn Thiên Trăn kia nhìn có chút quen mặt, có phần giống…

Người phụ nữ cô đã gặp ở nhà cũ của nhà họ Diệp ngày đó.

“A Thâm, thế mà cậu cũng hạ được miệng à! Cô gái nhỏ non nớt mềm mại như vậy, có chát không?” Đôi mắt đào hoa của Tô Túy khẽ nheo lại, con ngươi quét một vòng trên người Đường Tuế Như.



“Anh mới chát! Cả nhà anh đều chát!” Đường Tuế Như không khỏi phản bác lại: “Tôi còn chưa chê anh ấy già đâu!”

“Ha ha…” Lý Hành Nhạc cười ngất: “Chị dâu, chị rất can đảm, em đánh giá cao chị đấy!”

“Em cũng đánh giá cao chị, có điều A Thâm, cậu cứ để cô ấy nói vậy à? Mặt còn bình tĩnh như vậy nữa, sau này không sợ cô ấy ngồi trên đầu cậu tác oai tác quái à?” Tô Túy rót rượu vào chén, từ trước tới nay chưa thấy bộ dạng này của Diệp Cô Thâm bao giờ.

Diệp Cô Thâm cởi âu phục, khoác lên sau ghế ngồi của Đường Tuế Như: “Buổi tối trở về tôi nói chuyện với cô ấy ở trên giường, cái loại đàn ông độc thân như mấy người làm sao mà hiểu được.”

Đường Tuế Như: “…”

Không biết đâu!

Diệp Cô Thâm, anh là đồ lưu manh!

“Chậc chậc chậc, được lắm, có vợ rồi có khác!” Tô Túy giơ chén rượu lên: “Anh em tôi vừa ở nước ngoài về đã có việc vui lớn như vậy, có khi lần sau tôi về nước, các cậu lại có người thoát kiếp độc thân cũng nên!”

“Có khả năng đấy…” Lý Hành Nhạc chạm cốc với cậu ta: “Một đường thoát kiếp độc thân của đại ca còn không cần phải trải qua yêu đương gì đâu…”

“Không sợ, còn có lão Đoạn ở bên tôi, thâm trầm kiểu này, có khi phải qua 30 tuổi mới tính chuyện kết hôn ấy chứ!” Tô Túy cười tít liếc mắt nhìn Đoạn Thiên Trăn ngồi cạnh vẫn trầm mặc nãy giờ: “Phải không, lão Đoạn?”

Đoạn Thiên Trăn nhìn Diệp Cô Thâm ở phía đối diện đang bóc tôm cho Đường Tuế Như, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng với khóe mắt trong trẻo mang theo ý cười: “Tôi bị kích thích rồi, đang muốn yêu đương đây.”

“Mẹ kiếp! Các người không có tâm gì cả!” Tô Túy nói xong nhìn về phía cửa, có người đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play