"Hả?" Cô nghiêng đầu, người đàn ông thân mật đêm qua, giờ đã một thân quân trang oai nghiêm chính trực xuất hiện trước mắt.
Dáng người này, quả thực ngầu muốn nổ tung!
Ngủ với anh, không thiệt thòi!
Cô nhất thời ngây người.
"Vợ à?"
"A..." sau cô lại thành ra ngơ ngẩn rồi: "Anh sắp ra ngoài hả?"
Cô lại không muốn để anh đi.
"Nhanh thôi, một giờ sau sẽ về." Diệp Cô Thâm cúi đầu tiến gần cô, đôi mắt đen lướt qua vết đỏ ở cổ và vai cô: "Lần sau, anh sẽ nhẹ một chút."
Cô giận đến nỗi đấm vào ngực anh: "Không có lần sau nữa! Thủ trưởng Diệp anh cứ chờ nửa đời sau ở góa đi!"
"Như thế không được, anh không thể để Nhuyễn Nhuyễn ở góa." Diệp Cô Thâm nâng gương mặt nhỏ của cô, đặt lên đó một nụ hôn nóng bỏng, môi của Nhuyễn Nhuyễn, vừa mềm vừa ngọt.
Sau đó Diệp Cô Thâm mới rời đi trong lưu luyến.
Đường Tuế Như nhìn theo bóng lưng của anh: "Lần đầu gặp mặt, còn tưởng anh là một người đàn ông lạnh lùng cấm dục, em đã nhìn nhầm anh rồi! Chốc chốc lại hôn!"
Cô chu môi, hôm nay đã không biết bị anh hôn bao nhiêu lần rồi!
"Sau này vẫn chốc chốc lại hôn em." Diệp Cô Thâm quay đầu nhìn cô, nói xong câu này mới rời đi.
Khóe mắt của anh thoang thoảng ý cười, cho đến khi quay lưng đi.
Gương mặt anh tuấn trở về dáng vẻ lạnh lùng, đi bước lớn, cả người toát ra hơi thở nguy hiểm.
Đêm qua, không phải việc ngoài ý muốn.
Thậm chí, đêm kia cách đây không lâu, cũng không phải ngoài ý muốn.
Một cô gái nhỏ, anh không muốn quan tâm, nhưng không nên động vào vợ anh!
...
Phủ tổng thống.
Tổng thống của một nước ngồi trên chủ vị làm bằng gỗ đàn hương, bên dưới phía trái của ông là Diệp Cô Thâm quân trang nghiêm chỉnh.
Anh đang cầm ly trà, vẻ mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng xa cách, bình tĩnh nghiêm nghị.
Xung quanh, làn khói mỏng màu trắng dâng lên, khiến gương mặt anh tuấn của anh trở nên mơ hồ.
Hôm nay Diệp Cô Thâm mặc phục trang tham mưu trưởng kiêm quân trưởng, đồng nghĩa lúc này anh đang lấy thân phận gì để nói chuyện với ông.
Trong lòng tổng thống thầm toát mồ hôi, không biết đã làm gì đắc tội với tòa "đại phật" tinh tường tài giỏi của nhà họ Diệp.
Trong phòng khách rộng lớn, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy rõ tiếng thở gấp của tổng thống.
"Quân trưởng Diệp, không biết có chuyện gì?" Cuối cùng tổng thống công kìm được mở lời.
Nhà họ Diệp rắc rối phức tạp, lại là một gia đình quyền thế lập nhiều chiến công hiển hách, ở nước Mặc Viêm, không ai dám động vào.
Vị trí tổng thống này của ông còn cần dựa vào nhà họ Diệp.
Đầu mùa đông năm nay sẽ bắt đầu cuộc bầu chọn tổng thống nhiệm kỳ sau, liên quan đến việc ông có thể tiếp tục làm tổng thống hay không, ở thời khắc quan trọng này, nhất định không thể đắc tội với Diệp Cô Thâm!
"Con gái của tổng thống, nên được quản giáo rồi." Diệp Cô Thâm đặt ly trà xuống, quay đầu nhìn ông bằng đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị: "Lần này phu nhân không bị gì, nếu như làm hại đến nửa sợi tóc, ngài tổng thống không đành lòng, tôi không phiền quản giáo giúp ngài."
"Ương Ương nó..." Tổng thống biết con gái của mình thích Diệp Cô Thâm!
Nếu như cả hai có thể ở bên nhau, quả thật là một việc quá tốt!
Nhưng ai ngờ, giữa đường đột nhiên xuất hiện một người gọi là phu nhân ngán đường.
"Ương Ương còn nhỏ, không hiểu chuyện, tôi sẽ quản giáo nó! Ngoài ra, tôi sẽ bảo nó đích thân đến xin lỗi phu nhân!" Trong lòng tổng thống căng thẳng không dứt, con bé này, thực không biết lại gây ra chuyện gì.
"Không cần, phu nhân không muốn gặp cô ta." Diệp Cô Thâm lạnh nhạt từ chối: "Chưa hết, phu nhân còn nhỏ, đừng ức hiếp cô ấy, nếu có người ức hiếp cô ấy, phu nhân có làm chuyện gì, tổng thống cũng đừng để bụng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT