“Không thích, nhưng nếu là đi cùng anh, có thể khiêu chiến thử xem sao!” cô bỗng nhiên dùng sức nắm lấy tay anh, cảm thấy vô cùng an toàn!
Thân thể của hai người kề sát vào nhau, Đường Tuế Như nằm ở trong lồng ngực của anh, đột nhiên có hơi không dám nhìn thẳng vào trò kích thích này.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi loại cáp treo chọc trời này đó.
Diệp Cô Thâm tới gần bên vành tai của cô, “Chúng ta sắp xuất phát rồi!”
“Ừm……” Cô mới vừa lên tiếng đáp lại xong, liền khẩn trương nhíu mày, “Cái này, sẽ không nửa đường bị rớt chứ?”
“Sẽ không!”
Diệp Cô Thâm vừa dứt lời, thân thể của hai người liền bị kéo ra bên ngoài ngoài.
Cơn gió lạnh lẽo thổi quét qua gò má của Tuế Tuế, hai tay của cô Diệp Cô Thâm ôm chặt lấy cô cô, làm cảm giác khẩn trương trong lòng cô chậm rãi tiêu tán đi một chút, cuối cùng chỉ còn lại cảm giác sảng khoái kích thích.
“A……”
Cô hưng phấn kêu to.
Kỳ thật, tâm tình của cô cũng không phải rất tốt.
Nhưng có thể nghiệm như vậy dường như cũng không tồi.
Cô thử nhìn xuống thì thấy cây cối xanh um cách cô rất xa, có cảm giác dường như mình đang bay ở trên không trung.
Quá kích thích!
Từ ngọn núi bên này trượt sang ngọn núi bên kia, người hầu Diệp gia sớm đã chuẩn bị xong đồ ăn chờ đợi hai người bọn họ.
Giữa trưa, ăn cơm trong trong đình viện kiểu cổ ở trên núi.
Cả một vùng này đều là của Diệp gia bọn họ.
Ngay cả đường cáp treo vừa rồi cũng là do Diệp gia tự mình xây dựng.
Tuế Tuế chơi đến cực kỳ vui vẻ, khuôn mặt nhỏ trước sau đều treo một nụ cười mỉm, ngay cả một ý muốn trách cứ Diệp Cô Thâm cũng không có.
Ngày mai là thứ hai, Tuế Tuế còn phải trở về đi học, Diệp Cô Thâm mang cô trở về tạm biệt hai vị trưởng bối ở Diệp gia trước.
Bọn họ còn chưa kịp vào cửa thì đã nghe thấy từ bên trong truyền đến tiếng cười nói.
“Anh Thâm……”
Giọng điệu vừa dịu dàng lại nhu mì.
Giọng nói này vừa nghe thì đã biết là giọng của một người đẹp rồi.
Tuế Tuế nhìn cô gái đang đi tới, chiếc váy ngắn tới đầu gối lộ vai màu tím nhạt đung đưa theo làn gió, mái tóc dài hơi uốn cong, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tựa như búp bê Barbie, giày cao gót đúng là một thứ tốt, triệt để triển lộ dáng người yểu điệu của cô gái.
“Anh Thâm, anh trở lại rồi.” Cô gái hô lên, trong đôi mắt xinh đẹp chỉ có Diệp Cô Thâm, hoàn toàn xem nhẹ Tuế Tuế ở bên cạnh.
“Cô nên gọi tôi là chú.” Diệp Cô Thâm lạnh nhạt xa cách nói ra một câu, sau đó tự nhiên ôm lấy eo của Tuế Tuế, “Mang giày cao gót có mệt hay không,anh ôm em đi vào nhé?”
Tuế Tuế vừa định nói không thì đã nghe thấy giọng nói mang theo một tia bá đạo của anh vang lên, “Đôi chân của tiểu Tuế Tuế nhà anh nhất định đã mệt mỏi rồi.”
Sau đó đột nhiên Tuế Tuế bị anh bất ngờ ôm lên.
Hai người đi xuyên qua đại sảnh, sau đó đi lên lầu.
Đoạn Thiên Tiên đứng ở tại chỗ, trên khuôn mặt lộ ra một tia xấu hổ, nhưng do có giáo dưỡng tốt, cho nên cô ta đã che dấu đi rất nhanh, nở nụ cười quay trở về.
“Cô à, anh ấy chỉ lớn hơn con ba tuổi, gọi chú có vẻ như anh ấy rất già đó.” Giọng điệu của Đoạn Thiên Tiên có chút hờn dỗi, “Con không gọi anh ấy là chú đâu!”
Đoàn Luyến làm sao không biết tâm tư của cô cháu gái nhà mình , từ nhỏ thì đã thích dính Diệp Cô Thâm, nhưng cố tình, từ khi còn nhỏ Diệp Cô Thâm đã là một người thô lỗ rồi, hơn nữa không biết từ khi nào đã cất cô bé Đường gia kia vào trong lòng.
Nếu không, bản thân mình cũng rất vui khi nhìn thấy bọn họ ở bên nhau.
“Tiên Nhi, đây là Diệp gia.” Chị ta nhắc nhở một câu.
“Cô à……” Đoạn Thiên Tiên lôi kéo cánh tay của chị ta làm nũng, “Anh Thâm, tại sao cô không nói trước với con một tiếng, bỗng nhiên bên cạnh anh ấy khi không lại nhảy ra một người phụ nữ.”
“Không phải là khi không nhảy ra đâu!” Tuy rằng mình cũng mới biết chuyện này không lâu, “Cô muốn đi công ty, con có muốn đi cùng cô không!”
Đoạn Thiên Tiên muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng vừa rồi của Diệp Cô Thâm, sau cùng vẫn rời đi.
Việc này, không phải vội.
Mà trong căn phòng trên lầu, Tuế Tuế khoanh hai chân lại tại vòng eo của anh, giày cao gót ở dưới chân đã rơi xuống đất, ngón chân nhỏ phấn nộn khẩn trương đến run rẩy.