Bọn họ chỉ hôn môi, nhưng bầu không khí đêm nay cực kỳ ái muội, cô vụng về không biết đáp lại như thế nào, hơi thở trong miệng đều là do Diệp Cô Thâm truyền cho cô.
“Ưm……” Cô đưa bàn tay nhỏ mềm như bông đè ngực của anh lại, cô sắp không thể thở nỗi nữa rồi.
Diệp Cô Thâm buông lỏng cánh môi ra, chậm rãi dời xuống phía cần cổ trắng nõn, hoàn toàn không muốn buông tha, hương thơm dịu nhẹ trên người cô, da thịt non mịn, quả thực đang dụ dỗi người ta phạm tội.
Tuế Tuế hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, nương theo cái hôn của anh, thân mình run lên từng trận một.
Bờ vai trái gợi cảm lại câu nhân bị anh vừa hôn vừa cắn, có yêu thích thân thể của cô thế nào cũng không đủ.
Hai mắt của Tuế Tuế trở nên mê ly, hơi thở nóng rực tới gần bên tai, “Nhuyễn Nhuyễn……”
“Hả?”
“Có thể chứ?”
Anh tôn trọng ý kiến của cô gái, tuy rằng, anh rất muốn, nhưng bây giờ phải theo ý cô.
Giọng nói đầy mê hoặc, cô vừa định lên tiếng thì cái bụng đột nhiên vang lên.
“Ọt ọt ọt……”
Đói bụng.
Hôm nay cô vì muốn mình thể hiện phong phạm thục nữ, cho nên ăn rất ít, rất rụt rè.
Trong ăn phong an tĩnh, âm thanh sôi bụng này Diệp Cô Thâm lại nghe đến rõ ràng, lửa nóng của cả người bị tiêu tán hơn phân nửa.
“Xem ra lần sau phải đút em ăn no mới được…” Anh có chút ủ rũ ghé vào trên người cô.
Cho dù bây giờ cô đã đáp ứng rồi, anh cũng không thể để cô đói bụng làm với anh được.
Anh sẽ đau lòng.
Huống chi đây lần đầu tiên, cô sẽ rất đau.
Cô cũng không phải cố ý mà!
Gương mặt của Diệp Cô Thâm dán vào cổ cô, “Muốn ăn cái gì? Anh đi làm cho em.”
“Mì sợi……”
Cô thật không có yêu cầu gì cao cả!
Kết quả, sau khi đã xoa dịu trong chốc lát, hai người đều rời giường.
Tuế Tuế nhìn thời gian, đã là ba giờ sáng rồi!
Diệp Cô Thâm nắm bàn tay nhỏ của cô đi xuống lầu, nửa giây cũng luyến tiếc tách ra với cô.
Cô rất ít khi vào phòng bếp, hầu như không hề vào luôn.
Cô giống như một đứa trẻ thích tò mò, bỗng nhiên, thân thể của cô bị nhắc lên, ngồi ở trên cái bục, chớp chớp đôi mắt to vô tội , nhìn chằm chằm anh.
“Ngoan ngoãn ngồi ở đây, phải ở trong tầm mắt của anh.” Diệp Cô Thâm bá đạo tuyên cáo.
“Ừ……” Bụng của cô lại kêu ọt ọt ọt.
Vẫn chưa phục hồi tinh thần lại từ bầu không khí ái muội vừa rồi, khuôn mặt nhỏ vốn đã có chút hồng nhuận , bởi vì ngượng ngùng, mà càng thêm đỏ.
“Giống một trái đào hồng hồng……” Diệp Cô Thâm cầm rau xanh ở trong tay đi tới, “Em còn dụ hoặc anh như vậy, sau khi cho em ăn no xong, em sẽ…… Thảm.”
“Em mới không có dụ hoặc Chú Diệp!” Cô nghe lời ngoan ngoãn ngồi ở đó, “Hơn nữa tối hôm qua cái gì cũng không có làm! Em vô tội!”
“Cho dù em không làm cái gì hết, nhưng ở trong mắt anh cũng đã cũng đủ dụ hoặc anh rồi.” Tự chủ của anh cũng không tốt như trong tưởng tượng của cô vậy đâu.
Tuế Tuế càng thêm vô tội!
Cô ở trong mắt anh thì đang dụ hoặc anh?
“Hừ! Vậy em đi đây!” Cô làm bộ muốn nhảy xuống.
Động tác của Diệp Cô Thâm nhanh hơn cô một bước, trong tay còn cầm một cây rau xanh, đến trước mặt cô, ôm cô trở về chỗ cũ.
“Không cho phép đi đi.” Diệp Cô Thâm áp sát vào khuôn mặt nhỏ của cô, khí thế bá đạo, “Ở bên cạnh anh!”
Vừa rồi hai người ở trong phòng thân mật khắn khít cũng không có bật đèn, nhìn không rõ dáng người xinh đẹp của cô, bây giờ……
Da thịt trên người của cô gái bị lộ ra trong chiếc váy ngủ, trên đó hiện lên những vệt đỏ mờ mờ ẩn ẩn, thậm chí vai trái còn có dấu răng nhàn nhạt, trên người cô đều có để lại ấn ký của anh.
Ánh mắt thâm thúy của Diệp Cô Thâm dần tối lại, “Ngoan, anh sẽ làm xong ngay đây.”
“Nhưng mà……” Rõ ràng cô không có làm cái gì cả! Làm sao có thể dụ hoặc anh chứ!
Cô muốn chạy!
Diệp Cô Thâm dán vào vành tai phiếm hồng của cô, ái muội nói nhỏ, “Em đi rồi, anh liền không có tâm tình làm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT