“Buổi tối chúng tôi có tiết.” Lý Bất Ngôn vừa cất dao vừa nói.
“Thật không thú vị……” Lý Hành Nhạc chậm rì rì đứng dậy, “Chị dâu nhỏ, tôi trả tiền giúp cô rồi! Bái bai……”
Đường Tuế Như vội vàng lau sạch rượu ở trên vai, không biết uống rượu về nhà có thể bị mắng hay không nha!
“Người đàn ông kia thật kỳ quái……” Lý Bất Ngôn kết luận, “Không có việc gì lại đến mời chúng ta ăn cơm!”
Đường Tuế Như nghiêm túc gật gật đầu, “Ừ, không cần để ý đến anh ta, một tên công tử trăng hoa, nói không chừng là đang coi trọng Lý Tử cậu đó! Con dao này lúc nào cũng phải mang theo, lỡ như anh ta sàm sỡ cậu thì đâm anh ta!”
“Đâm anh ta……” Thật bạo lực nha!
Mặc dù Lý Bất Ngôn có mang theo dao, nhưng cùng lắm cô chỉ lấy ra dọa người như vừa rồi mà thôi.
“Yên tâm, anh ta có da mặt dày như vậy, đoán chừng là bất tử luôn rồi!” Đường Tuế Như thuận miệng nói.
Đêm đó nếu cô biết người tìm lưu manh tới chơi cô thật sự là Nam Ương Ương, thì cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Đáng giận!
Nhưng Đường Tuế Như không ngờ rằng một tên đàn ông cao to như Lý Hành Nhạc lại đi cáo trạng!
Lúc này, cô ngồi đối diện với Diệp Cô Thâm, nâng cằm, “Chú Diệp, anh cảm thấy em làm không đúng sao? Em không nên úp mâm đồ ăn lên trên người Văn Phi Nhi sao?”
“Làm đúng, anh không có nói không đúng, ai khi dễ em thì em cứ khi dễ lại!” Là do anh đang đau lòng, lúc gặp phải chuyện này, mình lại không ở bên cạnh cô.
“Vậy không phải được rồi sao!” Đường Tuế Như khẩn trương, lập tức cười nói, “Chú Diệp, em trở về phòng nha!”
Nếu cô còn không trở về sớm một chút, lỡ như Diệp Cô Thâm trở về phòng cùng cô, vậy chẳng phải sẽ lại ngủ trên một cái giường sao.
——
Đảo mắt đã đến cuối tuần.
Sáng sớm Đường Tuế Như đã đứng ở trong phòng tắm rửa, bắt đầu tìm quần áo mặc vào rồi!
Lần trước cô nhìn thấy ông nội nuôi, giống như vẫn ở Ninh Thành, cô vẫn là một đứa trẻ lớn xác!
Làm một đứa cháu gái, cô có thế nào cũng đều được !
Nhưng, bây giờ cô là vợ sắp cưới của Diệp Cô Thâm, phải chú ý hình tượng.
Cô thay đổi nửa tiếng lại không biết nên mặc cái gì.
Cuối cùng, mặc đồ ngủ, đáng thương hề hề đi về phía đối diện.
Đi vào, phát hiện Diệp Cô Thâm đang đưa lưng về phía cô, mặc quần……
“A……” Cô lập tức xoay người sang chỗ khác, đưa tay che khuôn mặt nhỏ lại, “Chú Diệp, anh thật là! Trước kia ở quân khu mỗi buổi sáng 5 giờ liền phải rời giường, sao bây giờ đã hơn 5 giờ rồi vẫn chưa rời giường nữa!”
Nếu không cô cũng sẽ không nhìn thấy một màn phạm quy như vừa rồi!
Mông của Diệp Cô Thâm thật căng tròn!
Cô nhớ lại một hồi, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân đang đi về phía của cô.
“Anh đang cố gắng phối hợp với lịch làm việc và nghỉ ngơi của em.” Diệp Cô Thâm từ phía sau ôm lấy phần eo nhỏ của cô, “Hôm nay tỉnh lại sớm như vậy, quần áo vẫn chưa thay, tìm anh làm gì?”
Cô bất an vặn vẹo thân thể, khuôn mặt nhỏ tỏ vẻ đáng thương, “Em, em nên mặc cái gì đây……”
“Mấy bộ lần trước anh mua cho em, bộ nào cũng được.” Diệp Cô Thâm lôi kéo cô trở về phòng.
Thấy trên giường lớn đều là quần áo váy rất lộn xộn, rốt cuộc cũng hiểu rõ nguyên nhân cô nhóc này rối rắm là gì rồi.
Diệp Cô Thâm chọn cho cô một chiếc váy lưng eo cao màu hồng nhạt, làm tôn lên làn da phấn nộn trắng trẻo của cô.
“Mang giày gì?” Cô ôm váy, cúi đầu nhìn hai chân.
Diệp Cô Thâm nhìn chằm chằm vào gót chân nhỏ đang uốn éo của cô, “Nếu không để anh ôm em đi suốt quá trình? Như vậy em có thể không cần mang.”
“Mới không cần đâu!” Đường Tuế Như vội đẩy anh đi ra ngoài, “Đi ra ngoài đi ra ngoài! EM muốn thay quần áo!”
Kỳ thật anh không ngại nhìn cô thay quần áo.
Rất nhanh, Đường Tuế Như đã ra tới.
Diệp Cô Thâm nhìn xuống đôi giầy đế cao năm centimet dưới chân cô.
“Anh quá cao! Giày cao gót tương đối thích hợp hơn!” cô cười đi qua, vòng qua cánh tay của anh anh, “Nhưng mà chú Diệp, em ít khi mang nó, anh phải ở bên cạnh em, lỡ như em bị ngã ở nhà anh, thì anh sẽ rất mất mặt đó!”
“Trở về đổi giày đế bằng đi!” Diệp Cô Thâm tức giận.