"Còn chưa đâu, mình chỉ hỏi thầy giáo về vấn đề học tập, thầy giáo thật sự rất hòa nhã! Tri vô bất ngôn ngôn vô bất tận ...." Giọng nói Thời Khanh Khanh dịu dàng mềm mại như bọt biển: "Thầy Trần, rất giỏi."
"Sao mình cứ càm thấy Khanh Khanh cậu đã trở thành người nhà của thầy Trần rồi vậy! Cái khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ này!" Đôi mắt Lý Bất Ngôn sáng ngời, ngay lập tức giật dây cô: "Khanh Khanh, cậu tỏ tình đi! Nếu hai người thành đôi, ba người chúng ta, không đúng, cả bốn đều có thể đi cửa sau rồi! Bình thường trốn học gì gì đó! Thật tốt!"
Nghe vậy khóe miệng Đường Tuế Như giật một cái, cũng biết chị em này thêm bạn xấu, là có ý đồ.
"Bây giờ tỏ tình hơi sớm đi!" Bạch Thái mặt không thay đổi nói câu tiếp theo: "Đi ăn cơm đi! Khanh Khanh vẫn chưa hiểu rõ thầy Trần."
"Ừ, mình cũng biết hơi sớm ..." Thời Khanh Khanh xấu hổ cúi đầu.
Ra khỏi khu lớp học, gió thổi nhè nhẹ, cô mới cảm thấy hơi nóng trên mặt tản đi một chút.
Ở nhà cô luôn là một cô gái ngoan ngoãn, lại không ngờ rằng vừa mới đi học, đã gặp người đàn ông trong lòng ngưỡng mộ.
Căn tin số 3 lúc này khá nhiều người, các cô đứng xếp hàng, sau đó vừa trò chuyện.
"Đường Tuế Như, tôi mời cô ăn! Coi như là tôi xin lỗi cô chuyện lần trước!" Đột nhiên Nam Ương Ương đi tới trước mặt các cô.
"Mẹ tôi nói tình huống như vậy, là chồn chúc tết gà không có lòng tốt gì! Tuy rằng tôi rất không muốn ví mình thành gà." Đường Tuế Như đứng trong hàng, vẫn không nhúc nhích.
"Cô nghĩ rằng tôi nói xin lỗi cô sao? Nếu không phải vì Cô Thâm, sao tôi có thể nói xin lỗi cô!" Nam Ương Ương rất tức giận, Đường Tuế Như này, quả thật là trường hợp nào cái gì cũng nói được!
Cho dù là như vậy, cũng nên khó chịu trong lòng!
"Cô Thâm là tên để cô gọi sao?" Khó chịu nha!
Người phụ nữ này, gọi Diệp Cô Thâm thân mật như vậy!
Coi cô là vật trang trí sao?
"Một người phụ nữ một chút khí độ cũng không có như cô, nhất định anh ấy sẽ không thích." Nam Ương Ương tự cho là rất hiểu Diệp Cô Thâm.
"Nắm đấm lần trước còn chưa nếm đủ đúng không?" Khuôn mặt Bạch Thái lạnh lại, vén tay áo lên: "Đừng tưởng rằng cô là phó hội trưởng hội sinh viên, tôi sẽ sợ cô!"
"Lại là cô! Sao cô còn ở!" Nam Ương Ương trừng mắt nhìn Bạch Thái, nhớ lại ác mộng lần trước bị đánh, theo bản năng lui về phía sau mấy bước.
"Ồn ào cái gì? Náo nhiệt như vậy?" Diệp Xán Bạch một tay đút túi, chậm rãi đi đến: "Nam Ương Ương, bắt nạt học muội?"
(học muội: Các em gái khóa dưới)
"Hội trưởng, sao tôi có thể bắt nạt học muội, tôi muốn mời học muội Đường Tuế Như ăn cơm, nhưng em ấy chẳng những không nể, mà còn nói tôi là chồn, tôi thành tâm xin lỗi em ấy, nhưng em ấy ngay cả một cái nhìn cũng không nhìn tôi, như vậy chẳng lẽ là tôi sai sao?" Khuôn mặt Nam Ương Ương nhỏ nhắn xinh đẹp nở ra nụ cười thản nhiên.
Ở trước mặt người Diệp gia, nhìn xem Đường Tuế Như biểu hiện thế nào!
"Không phải cô sai, lẽ nào là tôi sai sao? Tôi nói cô cũng là học tỷ năm ba đại học, học muội không muốn ăn cơm cô chuẩn bị, sẽ không ăn, có gì phải xoắn xuýt." Diệp Xán Bạch bỗng nhiên đi tới trước mặt Đường Tuế Như: "Bạn học, chen ngang!"
"..." Đường Tuế Như nhìn chằm chằm bóng đen xuất hiện trước mặt, cô cho phép rồi sao?
Hơn nữa, đường đường là một hội trưởng hội sinh viên, kiểu chen ngang không lễ phép này, loại chuyện không có đạo đức này, lại làm quá thuận tay!
Nam Ương Ương tức giận rời đi.
Nhưng Diệp Xán Bạch vẫn không di chuyển.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT