Đường Tuế Như vùi đầu ăn, nghe thấy Diệp Cô Thâm nói câu kia, là vợ tương lai của anh, anh xác định như thế nào đây!
Bọn họ mới gặp mặt, lại vì mệnh của cha mẹ, Diệp Cô Thâm cứ muốn cưới cô như vậy sao?
Ở trong mắt cô, Diệp Cô Thâm mới không phải người đàn ông bị người ta khống chế như vậy.
Anh không muốn, ai có thể có cách gì với anh.
Cho dù trông mình đáng yêu xinh đẹp một chút, cũng không có lý do gì làm Diệp Cô Thâm khăng khăng một mực!
Vốn dĩ cô dự định đêm nay về trường học, nhưng cuối cũng vẫn không đi ra ngoài.
Cô muốn biết rõ ràng một việc.
Cô khó chịu, không thích giấu mọi chuyện trong lòng, có thắc mắc, sẽ phải hỏi!
Dù sao, người nọ đang ở trước mặt!
Sau khi Lý Hành Nhạc ăn cơm xong, đến phòng sách với Diệp Cô Thâm.
Hai người đợi trong phòng sách, đã hai giờ đồng hồ.
Lại nói chuyện gì vậy!
"Chị dâu, đêm nay chị, như vậy, thật xinh đẹp..." Lý Hành Nhạc đi ra từ phòng sách, liếc mắt đã nhìn thấy Đường Tuế Như đang đứng dưới ánh đèn hành lang.
Diệp Cô Thâm nhìn cô mặc váy ngủ màu lam nhạt mua hôm nay, thiết kế ngắn sau dài, lộ ra hai chân trắng nhỏ, dưới ánh đèn ấm áp, nhìn dáng vẻ vô tội của cô, trong lòng cũng bắt đầu nhộn nhạo.
Diệp Cô Thâm bước qua, nhờ vào ưu thế người cao, cản cô lại: "Vẫn chưa ngủ sao?"
"Tìm anh có chút chuyện ..." Cô cảm thấy lòng bàn tay anh nóng rực, đặt trên vai cô, bả vai của mình đã nóng chết rồi.
Cuối cùng cô bị Diệp Cô Thâm ôm đi, bước chân rất nhanh.
"Sau này, lúc trong nhà có người, tìm anh thì chờ trong phòng." Anh không ngờ bộ dạng cô như vậy, bị người ta thấy.
Tuế Tuế vùi trong ngực anh, ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp Cô Thâm ôm cô về phòng của cô, trong nháy mắt hai cái chân dài chạm đất, trái tim nhảy lên nhảy xuống của cô, mới dần dần bình tĩnh lại.
"Chú Diệp, anh tin vừa gặp đã yêu không?" Cô ngồi bên giường, đung đưa hai cái chân dài, làm ra vẻ thờ ơ hỏi.
"Không tin, nhưng nếu là em, anh tin." Diệp Cô Thâm cúi đầu nhìn cô, đêm nay cô gái này hơi không bình thường.
Khôn khéo một cách không hợp lý.
"Em mới không tin, nếu anh đã không tin vừa gặp đã yêu, ước định ông nội và ông nội nuôi quyết định, đại khái anh có thể không tuân thủ, nhiều nhất chỉ nói vài câu mà thôi, vì sao, chú Diệp càm thấy nhất định chúng ta sẽ ở bên nhau như vậy, em sẽ trở thành vợ của anh, người đàn ông hiếm có như chú Diệp, không cảm thấy thiệt sao? Việc hệ trọng trong cuộc đời mình, cứ bị quyết định như vậy!" Cô có chút không biết mình đang nói gì.
Đầu óc hỗn loạn.
Diệp Cô Thâm càng dựa vào gần cô, hơi thở mát lạnh, rất dễ chịu.
Nhịp tim vừa mới bình thường một chút, tăng nhanh lần nữa.
"Thịch thịch thịch" Suýt chút nữa nhảy ra ngoài.
"Nếu như, anh chờ em mười ba năm thì sao?" Ngón tay nhỏ dài của Diệp Cô Thâm vén những sợi tóc non bên tai cô: "Nhuyễn Nhuyễn, nếu thật sự anh nhìn thấy em lần đầu tiên, đã thích em không thể kiềm chế, vậy nhất định là không thể, chính anh cũng không tin, nhưng nếu em là vợ anh, đóng dấu trong lòng anh mười ba năm, trở thành tín ngưỡng của anh, anh sao có thể không yêu em, không thương em, không cưng chiều em?"
Cô bị ôm vào trong ngực vừa vững chắc vừa mát lạn, mỗi một chữ anh nói, đều đánh vào tim cô.
Đợi cô mười ba năm.
Trở thành tín ngưỡng của anh!
Sao cô không biết?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT