- Đường tiểu thư không quản khó khăn chạy đến Cố gia chỉ vì muốn kí hợp đồng?
Cũng không phải cần gấp.
- Tôi nói bị ép Cố tổng có tin không?
Cô gái bóp vật nhỏ trong tay, âm thanh không thay đổi gì nhưng không hiểu sao hắn lại nghe ra cô đang khó chịu.
- Đường tiểu thư tin sao?
Người như cô ai có thể ép được? Cô không ép người ta ra bã đã may mắn lắm rồi.
- Tin.
Sao lại không tin.
Chính là một chút lòng tin với tôi còn chẳng có, Cố tổng thực lòng hợp tác với tôi đấy à?
Vật nhỏ đã bị cô vặn đến biến dạng rồi.
- Vậy tôi đây cũng không có cách nào.
- Cố Dịch Lãng nhún vai.
- Bất quá...có ai nói với Đường tiểu thư nửa đêm xông vào phòng một người đàn ông là ý gì không?
- Tôi đi vào, không phải xông vào.
Trọng điểm của cô luôn kì quái như thế sao?
- Vậy Đường tiểu thư không định đi? - Hắn chỉ có thể đổi một cách nói khác dễ câu thông hơn một chút.
- Trời tối đi rất nguy hiểm.
Cô gái vừa chỉ chỉ về phía cửa sổ vừa ngả người nằm xuống sofa.
May mà sofa còn rất lớn, nằm cũng không khó chịu lắm.
Nhưng mà...vẫn không tha thứ nổi cho con chó điên Kim Quang.
Rõ ràng cô có thể ngủ ở giường ấm đệm êm, giờ lại phải chịu tội thế này đây.
Tốt nhất đừng để ta bắt được đuôi nhỏ của mi.
Ôm chặt đuôi nhỏ trốn vào góc tối.jpg.
Vậy là cô không định đi?
Không đi cũng có thể ở phòng của khách mà đâu cần phải đày đọa bản thân như thế?
Không hiểu nổi cô nghĩ gì nhưng Cố Dịch Lãng biết bản thân không phản cảm thậm chí mơ hồ chờ mong.
Hắn cũng bị suy nghĩ này làm cho giật mình.
Đúng là hắn khó chịu với đêm tối nhưng không muốn ở chung với một người nào.
Trên dưới Cố gia đều rõ ràng, cho nên quản gia khi nãy cũng chỉ muốn đưa đến một ngọn đèn, cũng không có ý tứ ở lại.
Độc lai độc vãng nhiều năm hắn cũng không cảm thấy mình cần một ai, không nghĩ vào giờ phút này tự nhiên lại cảm thấy có thêm một người cũng không tệ.
Hứng thú kia từ khi nào đã biến chất?
Cố Dịch Lãng hắn từ khi nào đã không dùng ánh mắt đánh giá con mồi nhìn cô?
Là từ khi cô đập bàn đòi bao nuôi hắn?
Hay từ lúc cô cứu hắn chiều nay?
Thành thực mà nói chiều nay hắn không có bao nhiêu lo lắng bởi Cố Dịch Lãng biết người của mình rất nhanh sẽ tới, cũng biết đám người kia sẽ không giết mình, cùng lắm chỉ ăn chút khổ mà thôi.
Khổ sở hắn chịu còn thiếu sao? Thêm một chút cũng không tính là gì.
Hắn thậm chí còn chuẩn bị tốt đàm phán với đám người kia.
Nhưng điều ngoài ý muốn duy nhất là sự xuất hiện của cô.
Cô thế mà lại đến cứu hắn, còn đến rất nhanh nữa.
Dù ngoài mặt cô là ghét bỏ nhưng hành động của cô lại không chút ghét bỏ, không ghét bỏ người hắn bẩn thỉu, không khinh thường hắn chật vật.
Loại ánh mắt trong suốt, bình lặng kia đã bao lâu Cố Dịch Lãng không nhìn thấy?
Hắn không nhớ nổi.
Có lẽ là rất lâu rồi.
Hắn chìm trong loại ánh nhìn kính ngưỡng, ghê tởm, khiếp sợ đã quá lâu.
Chẳng còn ai cảm thấy hắn là con người.
Hắn như dã thú âm ngoan, xảo trá.
Hắn như ác ma không từ thủ đoạn.
Hắn như ma quỷ bất cận nhân tình.
Cố Dịch Lãng trầm mặc nhìn cô gái đã cuộn người ngủ trên sofa, giờ phút này cô an tường, yên tĩnh, thu lại bén nhọn quanh thân, dường như còn có điểm dịu dàng.
Trời bên ngoài không biết đã ngừng mưa từ bao giờ, sấm chớp cũng không còn, chỉ có ngọn đèn yếu ớt chiếu sáng góc phòng.
Ánh sáng nhu hòa hắt lên người cô gái, cả người cô cũng như tỏa sáng.
Trong khoảnh khắc Cố Dịch Lãng có ý định đắp chăn cho cô, thậm chí hắn còn chống tay muốn đứng dậy nhưng cơn đau thấu xương truyền tới đánh thức hắn.
Hắn không đứng lên nổi.
À, thì ra cũng có lúc khả năng đi lại rất quan trọng đấy.
- ---------------
- Sao chị lại ở đây?
Dạ Tịch vốn đang trèo cửa ban công xuống thì nghe thấy một giọng trẻ con bên dưới, dọa cô suýt chút nữa trượt tay ngã sấp xuống.
May mà đại lão vẫn có đẳng cấp của đại lão, bất ngờ một chút vẫn có thể bình an nhảy xuống.
Nhóc con ngẩng đầu nhìn cả quá trình, trong mắt không có bao nhiêu kinh ngạc.
Dù sao chuyện kì quái cô làm cũng không ít, quen thuộc là tốt rồi.
- Sao tôi lại không thể ở đây? - Dạ Tịch bị "bắt gian tại trận" vẫn không hoảng không vội hỏi lại nhóc con.
Cố Mặc Vũ nhìn cô gái tâm bình khí hòa phủi mấy cái lá dính trên người mà bất thình lình tung ra một câu:
- Chị đánh chết Cố Dịch Lãng rồi?
Ta trở thành lưu manh trong tiềm thức nhóc con này từ bao giờ? Trông ta không giống người có học thức sao? Còn có Cố biến thái dạy nhóc con thế nào mà trong đầu nó lại nghĩ cô đánh chết người rồi?
- Nhóc rất mong hắn chết sao?
- Không phải còn chị sao? - Nhóc con không chút thất thố, ngược lại còn cực kì bình thản đáp lại.
- Tin tôi thế à?
- Tôi còn lựa chọn nào khác à?
- Không có.
- Lần này Dạ Tịch ngược lại cho nhóc con một nụ cười chói mắt.
- Được rồi, tôi đi trước đây.
- Cô vỗ vai nó như tri kỉ rồi phất tay tiêu sái đi mất.
Cố Mặc Vũ nhìn theo cô đến khi không còn bóng dáng, vẻ lạnh nhạt cùng phòng bị trong lúc nó không để ý đã gỡ xuống từ bao giờ.
Không biết có phải có cảm ứng hay không mà nhóc con đột nhiên ngẩng đầu nhìn chỗ cửa sổ sát đất đối mắt với người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Khoảng cách quá xa, Cố Mặc Vũ không cách nào suy đoán hắn có tâm tình gì nhưng trực giác cho nó biết tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.
Cảm giác khiếp sợ quen thuộc bỗng chốc nổi lên khiến hai chân nhóc con cũng không vững vàng, mồ hôi lạnh vô thức thấm ướt áo.
Nó…vẫn không chịu nổi.
- Không phải còn có ta sao? Nhóc sợ cái gì?
Tại thời điểm Cố Mặc Vũ muốn bỏ cuộc, thanh âm gợi đòn quen thuộc lại vang trong đầu.
Trong kí ức mơ hồ nào đó nó từng nghe cô nói thế.
Đúng vậy, không phải còn có cô sao?
Nó sợ cái gì?
Nghĩ đến đây sinh khí lại tràn tới, Cố Mặc Vũ thế nhưng có thể gật đầu xem như chào hỏi với Cố Dịch Lãng một cái mới đi về hướng khác.
Cửa kính phản chiếu bóng dáng hắn mơ hồ, dường như hắn còn hơi nhếch môi nói thầm cái gì.
Đi được một đoạn nhóc con mới cảm thấy nhịp tim mình trở lại bình thường, cảm giác bức thiết khó thở cũng chậm rãi rút xuống.
Không có nỗi sợ nào là ám ảnh.
Đối mặt được một lần sẽ không còn là nỗi sợ nữa rồi.
Cố Mặc Vũ cũng không rõ tại sao mình lại tin tưởng cô như thế, tin cô có thể đấu ngang cơ với Cố Dịch Lãng, tin cô sẽ bảo hộ được nó, toàn bộ tín thác vào cô.
Một người bò từ bóng tối ra như nó cũng có ngày đặt niềm tin vào một người, không một tia phòng bị, thậm chí để cô nhìn thấy nơi yếu hại nhất của mình.
- --------------
Một tháng qua đi, sự việc nghi vấn sản phẩm của EG có thành phần gây ung thư cuối cùng cũng có kết quả.
Hôm nay là ngày EG tổ chức họp báo công bố kết quả điều tra của các ban ngành liên quan, độ nóng không cần nói cũng biết, tuyệt đối là hạng nhất.
Dù sao thị trường tiêu thụ cũng lớn như thế, lại liên đới với nước ngoài.
Từ sớm nhân viên đã tất bật chuẩn bị thật chu đáo để đón tiếp các phóng viên của các tờ báo lớn, các chuyên gia được mời đến để chứng thực.
Bộ phận quan hệ công chúng làm việc cả tháng không ngừng nghỉ dưới áp suất thấp của tổng tài, trên mặt người nào cũng lộ vẻ mệt mỏi.
Cách thời gian họp báo 30 phút, Cung Duật Hành mới khoan thai đến muộn, cả người đều toát ra khí thế mạnh mẽ, áp chế toàn bộ những người có mặt, kể cả những chuyên viên kiểm tra cũng vô thức e ngại hắn.
- Hoan nghênh các anh chị nhà báo đã bớt chút thời gian tham gia họp báo của EG ngày hôm nay.
Trước hết tôi xin phép giới thiệu tổng giám đốc của chúng tôi, Cung Duật Hành.
Người chủ trì bày ra một bộ chuẩn mực, lời nói không nâng đỡ cũng không hạ thấp bên nào, đều là vừa vặn.
Sau khi giới thiệu xong hết nhân vật quan trọng là công bố kết quả điều tra của cục kiểm định sản phẩm.
Các văn kiện và thông số được đưa ra đều chứng minh các sản phẩm đạt yêu cầu về chất lượng và đảm bảo về sức khỏe, việc có chất gây ung thư là không thành lập.
Không phải mọi người đều có chuyên môn, nhìn những thông số không phải rất hiểu rõ nhưng vẫn biết không có thành phần gây hại.
Bên kiểm định đi xuống thì đến lượt Cung Duật Hành lên nói vài lời về cái nhìn của EG cũng như đưa ra lời đảm bảo làm an lòng công chúng.
- Sau đây xin mời các anh chị đặt câu hỏi.
Phần hay cuối cùng cũng đến, các phóng viên vốn nghe phát biểu thủ tục sắp ngủ gục mất nghe lời này liền như được tiêm máu gà, xốc lại tinh thần, nhanh chóng hăng hái giơ tay.
- Cung tổng có điều gì muốn nói về sự việc lần này của EG hay không? Liệu đây có phải là cạnh tranh không lành mạnh hay không?
- Chuyện này chúng tôi đang tiếp tục điều tra nhưng nhân đây cũng gửi đến vị nào muốn hắt nước bẩn lên EG hãy chuẩn bị tinh thần hầu tòa đi, chúng tôi sẽ theo đến cùng.
- Vậy Cung tổng chính là đang khẳng định có người phía sau?
- Xin mời chờ thông báo tiếp theo.
- Cung tổng, liệu chúng tôi có thể đặt nghi vấn về tính xác thực của kết quả điều tra lần này hay không?
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía người đặt câu hỏi, là một cô gái rất xinh đẹp, khí chất cũng không tầm thường, nếu không phải trên cổ cô ấy đeo thẻ phóng viên cũng không ai cảm thấy cô là phóng viên.
Nhưng câu hỏi này cũng quá to gan rồi, dù đây là điểm mọi người đều nghi vấn nhưng không ai dám hỏi thẳng.
Cho dù chuyên gia là EG mời đến cũng không phải được cục cử đi nhưng vẫn thuộc cục kiểm định đấy.
Chưa nói đến việc động chạm EG, chỉ nói đến việc nghi ngờ năng lực làm việc của cục kiểm định cũng đủ cho cô ấy kết thúc sự nghiệp.
Thách thức cơ quan nhà nước, muốn làm loạn sao?
- Chúng ta nên tin tưởng tính chuyên nghiệp của cục kiểm định.
Người chủ trì thấy người của cục kiểm định sắc mặt khó coi mà Cung tổng nhà mình lại không nói lời nào liền nhanh chóng đỡ lời.
- Vậy cũng phải có bằng chứng chứng minh họ là người của cục kiểm định đã.
Hơn nữa những thông số chuyên ngành này chúng tôi cũng không hiểu, các người làm giả thì sao?
Nữ phóng viên kia vẫn cắn mãi không buông, nhất định muốn làm rõ vấn đề này.
Đám người đều cảm thấy cô ta điên rồi, đắc tội cũng không ai đắc tội đến không cần mạng thế đâu.
Đến bản thân cô ta cũng thấy mình điên rồi.
Điên mới đi tin người phụ nữ kia.
Nhưng lời nói ra như bát nước hắt đi sao có thể thu lại, cô ta chỉ có thể cường thế thẳng sống lưng chống lại ánh mắt như giết người của Cung Duật Hành.
Đáng sợ quá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT