Nữ quỷ bị đám bùa chọc giận. Quanh thân phun ra từng đợt sương mù màu máu, toàn bộ căn phòng bị nhuộm thành màu đỏ ngầu.
“Tìm chết!” Nữ quỷ gầm lên, nhào thẳng về phía hai người.
“Toi rồi toi rồi!” Lão nhân càng thêm hoảng loạn, dùng sức đạp liên tục vào cửa.“Sao kéo mãi cửa không mở a?!”
Vân Hiểu cúi đầu nhìn, cất tiếng nói: “Chốt cửa!” Chốt còn chưa rút, cửa mở được mới tài.
Lúc này, lão nhân mới sửng sốt rút chốt. Nhưng muộn mất rồi, nữ quỷ đã kịp nhào đến, hai bàn tay rỏ máu vươn về hướng cổ hai người.
Vân Hiểu giơ lá bùa màu tím lão đầu đưa lên, đập bang một cái vào giữa trán nữ quỷ.
“A!!!!!”
Nữ quỷ đột ngột cứng đờ giữa không trung. Ả gào lên thê lương, thảm thiết gấp bội lần lúc trước. Chỉ thấy lá bùa chợt lóe, cháy thành ngọn lửa màu tím. Trong nháy mắt, lửa lan khắp toàn thân nữ quỷ, sương mù xung quanh cũng tản dần đi. Nữ quỷ đau đến mức lăn lội trên nền đất, thân ảnh đáng sợ lúc ẩn lúc hiện.
Đến khi dần biến mất, ả ngẩng đầu, hung hăng trừng hai người, sau đó hóa thành luồng khí đỏ, xuyên qua cửa sổ bên trái, lao ra ngoài.
Trong phòng vang lên thanh âm ai oán : “Rằm tháng 7, ngày âm khí cực thịnh, thù này tất báo!”
Nói xong, gian phòng lại chìm vào tĩnh lặng. Ngọn lửa màu tím kia cũng biến mất. Ánh sáng ấm áp chiếu từ cửa sổ đánh tan không khí âm u lạnh lẽo, làm bừng sáng một góc phòng.
Lúc này, lão nhân mới thả lỏng người, ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển. “Được…được cứu rồi!”
Hù chết mạng già này rồi! Không ngờ cái thôn nhỏ này chứa cả lệ quỷ đáng sợ! Còn may Tổ sư gia phù hộ, bằng không lão chắc phải bỏ xác lại nơi đây.
Lão nhân đảo mắt nhìn trước ngó sau, bắt gặp sắc mặt bình tĩnh của Vân Hiểu, không nhịn được khen:
“Không tồi a, nha đầu! Đối diện với loại tình huống này vẫn giữ vững tỉnh táo, Thái Sơn sập trước mắt vẫn không đổi sắc, lệ quỷ trước mặt nửa bước cũng không lùi, phong thái này không hổ là người của Huyền Môn ta.”
Vân Hiểu: “……” Bình tĩnh cái đầu ông! Cái gì mà mặt không đổi sắc? Trời sinh ta mặt liệt ta muốn chắc?
Cái gì mà nửa bước không lùi? Chân tê không động nổi ta muốn chắc?
Mẹ kiếp, hóa ra từ trước đến nay nàng nhìn thấy đều là quỷ thật. Sao không ai bảo nàng biết quỷ đáng sợ như vậy huhu!
——
“
Đại tiên…… Con ta có sao không?”
Nghe thấy động tĩnh bên trong quá lớn, Lý mẫu ghé vào cửa dò hỏi.
Lão nhân đang nằm co quắp trông không khác gì bùn nhão, nghe thấy giọng nói Lý mẫu liền bật dậy. Dùng sức phủi phủi quần áo, vuốt vuốt lại đầu tóc rối tung. Trong giây lát, điều chỉnh biểu cảm hoảng sợ đến tè ra quần lại thành bộ dáng cao nhân tiên phong đạo cốt. Tốc độ biến hình tuyệt đối chuyên nghiệp.
Vân Hiểu: “……” Cái gì mà Huyền Môn chính tông, đây rõ ràng là thần côn môn chính tông mới phải.
“Vào đi!” Lão nhân mở cửa ra. Vẻ mặt cao thâm khó đoán.
“Tà vật đã đuổi, lệnh lang bình an.”
Bên ngoài, Lý mẫu và Lý đại mừng rỡ nhìn nhau, vội vàng bước nhanh về phía mép giường.
Có lẽ không còn âm khí của nữ quỷ áp chế, sắc mặt Lý nhị trên giường cũng tốt hơn không ít. Vết đốm trên người biến mất, hô hấp ổn định, vừa vặn tỉnh lại.
“Nhị Lang, Nhị Lang, con thấy thế nào?” Lý mẫu sốt ruột gọi. “Mẹ đây, mẹ đây!”
“Mẹ?” Lý nhị yếu ớt gọi. Thanh âm khàn khàn, dường như chưa tỉnh táo hoàn toàn. Ngây người một lát, cũng không rõ là nghĩ đến cái gì, đột nhiên trợn mắt, vẻ mặt hoảng sợ, bắt lấy tay Lý mẫu, nói. “Mẹ…… Là Tố Nương! Ta thấy Tố Nương trở về, là nàng…… Nàng muốn giết ta!”
Lý mẫu thần sắc biến đổi, trong mắt xẹt qua một tia oán hận, há miệng mắng. “Phi! Hóa ra là con tiện nhân đó, ả thế mà dám trở về hại ngươi!”
Lý mẫu tức giận, nhưng ngại người ngoài ở đây, liền thôi mắng, quay lại an ủi Lý nhị. “Con ơi đừng sợ. Chúng ta đã thỉnh đại tiên tới, có đại tiên ở đây, tiện nhân kia há dám động tới ngươi.”
“Không sai nhị đệ!” Lý đại bên cạnh cũng tiếp lời. “Chúng ta lên núi thỉnh Thanh Dương Quan đại tiên. Chính ngài vừa mới cứu ngươi đó.”
Lý nhị nghiêng đầu nhìn Bạch Duật tiên phong đạo cốt ở gần cửa, mới bớt bớt sợ hãi.
Lý mẫu cũng vội vàng xoay người cảm tạ, “Đa tạ đại tiên, đại tiên quả nhiên pháp lực cao cường, nhanh như vậy đã cứu được con ta.”
Bạch Duật chợt nhớ tới tấm tử phù kia, tim như rỉ máu. Chỉ 40 lượng bạc mà tiêu mất tấm tử phù duy nhất của quán. Choáng váng! Giao dịch này lão quá thua lỗ rồi!
Đột nhiên nhớ tới lời nữ quỷ nói trước khi đi, lão không khỏi lo lắng. Lệ quỷ vẫn chưa tiêu tán, hơn nữa còn ghi thù lão và nha đầu. Hẳn là sẽ không buông tha cho cái nhà này. Bị lệ quỷ ám chắc chắn không phải chuyện tốt.
“Ba vị chớ nên yên tâm quá sớm.” Lão nhân thuận miệng nhắc nhở. “Thứ bám theo lệnh lang chính là một con lệ quỷ. Vừa nãy chúng ta mới tạm đuổi ả đi, đợi khi ả khôi phục xong nguyên khí, có lẽ sẽ còn trở lại.”
“Cái gì!” Ba người đồng thời biến sắc. Lý mẫu vội vàng hỏi. “Nhưng…… nhưng làm thế nào bây giờ? Đại tiên, thỉnh ngài cứu chúng ta a!”
“Đúng thế, đại tiên!” Lý đại cũng tiến lên một bước nói, “Ngài pháp lực cao cường, nhất định có biện pháp.”
“Cái này……” Hắn có biện pháp mới lạ, thứ kia là lệ quỷ a! Bình thường cần bốn, năm đệ tử Huyền Môn tu vi cao liên thủ mới có thể trấn áp. Vừa rồi nếu không nhờ tử phù Tổ sư truyền lại thì e lão và nha đầu đã sớm đi đời nhà ma rồi.
Nội tâm lão nhân đau nhói, đang yên đang lành lão lại nhắc chuyện kia làm gì. Mặc dù trên mặt vẫn duy trì phong thái tiên phong đạo cốt, cao thâm khó đoán, nhưng khóe mắt lại quét về hướng Vân Hiểu, ánh mắt chứa đầy suy tư.
Nha đầu, làm sao bây giờ?
Vân Hiểu: “……” Nhìn ta làm gì, ông giỏi thì tự đi mà làm.
“Ta cảm thấy……” Nha đầu, đừng vô tình như thế! Tình đồng môn chí cốt đâu a? Bạch Duật sắp khóc đến nơi rồi. “Ta cảm thấy các ngươi……”
“Các ngươi có quan hệ gì với nữ quỷ kia?” Vân Hiểu thở dài một cái, rốt cuộc mở miệng hỏi.
Ba mẹ con sửng sốt, đồng thời biến sắc. Đặc biệt là Lý mẫu, con ngươi đảo đảo, dường như đang lảnh tránh vấn đề.
“Cái gì…… Cái gì quan hệ?”
“Các ngươi vừa mới gọi nàng là Tố Nương.” Vân Hiểu thẳng thắn vạch trần, nàng còn chưa điếc đâu. “Nếu các ngươi không nói thật, chúng ta chỉ e khó giúp được.”
Lão nhân lúc này cũng phản ứng kịp thời. Người nhà này rõ ràng quen biết nữ quỷ kia. “Nha đầu nói không sai. Mọi việc đều có nguyên do, nữ quỷ sẽ không vô duyên vô cớ hại người. Các ngươi nếu không nói thật, sợ là chúng ta có tâm cũng vô lực giúp.”