Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, từ khi Thận Yêu xuất thế đến lúc gã bị tiêu diệt, tất cả chỉ diễn ra chưa đầy một nén nhang. Ba vị Từ, Trầm, Tiêu còn chưa kịp phản ứng thì sự việc đã kết thúc hoàn toàn. Ai nấy đều tỏ vẻ không thể tin nổi. Suốt ba trăm năm qua, Thận yêu luôn là quả bom hẹn giờ khiến Thiên Sư Đường thấp thỏm, lo âu. Nhưng gã. . . . . . . hẹo. . . . . . hẹo rồi? !
(⊙_⊙)
Phải biết rằng, ba trăm năm trước, các bậc tiền bối chỉ phong ấn mà không giết con Thận yêu này không phải bởi vì họ kiêng dè điều gì. Mà là vì họ không giết nổi gã! Thận Yêu vô hình vô tướng, không loại thuật pháp nào có thể công kích hay chạm tới thực thể của gã. Tổ tiên bất đắc dĩ mới phải nghĩ ra cách phong ấn gã như vậy.
Nhưng bây giờ..
Từ đường chủ bất giác nhìn vào khu vực trung tâm. Thận Yêu vừa chết, những trận pháp bao vây gã đã tắt hoàn toàn. Chỉ để lại một cột băng đỏ thẫm chưa tan hết, còn tỏa ra một ít yêu khí -- yêu khí của Thận yêu!
Hắn cũng mờ mờ đoán ra, trong Diệt yêu trận này có chứa một vật có thể lợi dụng chính yêu khí của Thận yêu để hình thành sát trận.
Đúng thế, không ai có khả năng công kích hay gây thương tích cho Thận yêu, ngoại trừ chính gã! Cho nên những cột máu này mới có thể đâm Thận yêu thành tổ ong vò vẽ.
Diệt. . . . . . Diệt yêu trận kiểu thế cũng được á?!
(_°_°_)
Đường chủ và hai vị trưởng lão cùng choáng váng.
"Giám thị, ta nộp bài." Vân Hiểu giơ tay thể hiện đã hoàn thành bài thi, nhưng nhận ra ba người bên cạnh đang đứng ngây ra như bị sốc, thế nên nàng lại gọi họ vài lần nữa, "Giám thị, giám thị. . . . . ."
Nàng kêu mấy lần mà vẫn không thấy ai có phản ứng gì. Có lẽ là do quy chế thi, giám thị không được trao đổi hay giải thích gì thêm với thí sinh, nhằm đảm bảo tính công bằng. . . . .
Thiên Sư Đường tổ chức cuộc thi quả nhiên rất chuyên nghiệp! Nàng thầm cảm thán, cũng không hỏi nữa, mà chỉ để lại một câu, "Ta xin phép ra ngoài chờ kết quả." Nói xong nàng không do dự thẳng bước rời khỏi khu vực thi.
Thấy Vân Hiểu sắp bước qua cổng, ba người lúc này mới bừng tỉnh. Đặc biệt là Tiêu Hằng Nhất, ông hoảng hốt la lớn, "Chờ chút!" Ông quay sang lớn tiếng nhắc nhở Từ Thanh Phong, "Đường chủ!"
Từ đường chủ cũng kịp phản ứng, hắn bước vội tới ngăn nàng lại, "Khoan đã, cô nương . . . . . . à không, đạo hữu xin hãy dừng bước."
Từ Thanh Phong ôm quyền hành lễ với Vân Hiểu như với người cùng thế hệ. Sau khi chứng kiến Diệt yêu trận, hắn nào dám nghi ngờ năng lực của nàng nữa. Trước đây hắn thậm chí còn chưa từng nghe về trận này chứ đừng nói là được thấy qua, huống chi đây là loại trận pháp lợi dụng yêu khí của chính yêu ma để thành hình.
Điều quan trọng nhất là làm sao nàng có thể sửa Phong ấn trận thành Diệt yêu trận vậy??
Bọn họ chỉ biết việc diễn toán trận pháp này thành trận pháp có hiệu quả hơn, chứ thực sự chưa từng nghe về chuyện biến trận pháp này thành trận pháp hoàn toàn khác.
Ba người bây giờ không thể coi Vân Hiểu như những thí sinh bình thường mới ghi danh nữa. Khả năng lập trận của nàng thực sự không thua kém bất kì vị trưởng lão nào trong Thiên Sư Đường. Trong khoảnh khắc, ba người cùng nhìn nàng với ánh mắt rực sáng.
Đặc biệt là Tiêu Hằng Nhất, ông vừa tiến tới vừa gấp giọng hỏi, "Đạo hữu, vội vàng đi đâu vậy? Xin hỏi hôm nay đạo hữu có rảnh không?" Cùng ta thảo luận trận pháp đi!
"À, ta phải về chuẩn bị cho vòng thi thứ ba." Vân Hiểu thuận miệng trả lời.
"Hầy! Còn thi cử gì nữa." Nàng vừa dứt lời, Trầm trưởng lão đã sốt ruột lên tiếng, "Dựa vào trình độ của đạo hữu, đừng nói là thăng Hoa, đạo hữu muốn lên thẳng Nguyệt cũng được." Nói xong, hắn nhìn sang Từ đường chủ với ý dò hỏi.
Kì thi ghi danh đánh giá cấp bậc chỉ dành cho Thiên sư cấp huyền hoặc cấp Hoàng, hay còn gọi là Tiền Thiên sư và Hoa Thiên sư. Còn nếu muốn lên Nguyệt Thiên sư thì phải có sự đồng ý của tất cả các trưởng lão trong Thiên Sư Đường.
Nhưng hiện tại. . . . . .
Từ đường chủ đánh mắt nhìn xung quanh. Đến cả Thận yêu còn bị diệt vậy bọn họ còn do dự cái gì nữa. Vì thế hắn gật đầu tỏ ý tán thành với Trầm Đạo Viễn, "Trầm trưởng lão nói đúng, tài năng trận pháp của đạo hữu thật khiến cho chúng ta há miệng ngạc nhiên. Không biết sư phụ của đạo hữu là ai? Đến từ môn phái nào?"
Vân Hiểu ngẩn người, không rõ bọn họ đang muốn làm gì, nhưng nàng vẫn từ tốn trả lời, "Ta là đệ tử Thanh Dương phái, sư thừa tổ là. . . . . . Thanh Dương Quảng Tế Thiên Tôn."
Nàng vừa dứt lời, ba người lại ngây ra, dường như không ngờ tới nàng sẽ trả lời như thế. Một lúc sau, Từ đường chủ mới mang vẻ mặt ngươi cứ đùa và tiếp tục cười nói, "Nếu đạo hữu không tiện nói cũng không sao."
". . . . . ." Ơ! Mình nói rồi mà?
"Trầm trưởng lão nói không sai, đạo thuật của đạo hữu thật sự quá phi phàm, không cần thi ghi danh nữa. Nếu đạo hữu không còn việc gì, có thể theo ta đến đại điện, gặp mặt chư vị trưởng lão được không?" Thận yêu đã chết đúng là tin tức tốt, cần mau chóng báo cho mọi người biết.
"Không thi nữa?" Vân Hiểu ngơ ra, một lúc sau lại hỏi, "Ta đã làm gì sai sao?" Nàng thấy lòng bồn chồn. Không phải mình đã nộp bài rồi sao? Tự dưng gạch tên mình không cho thi nữa là cái quỷ gì? Ngẫm lại trong quá trình thi cũng đâu xảy ra vấn đề gì, nàng giải hết trận pháp rồi mà!
"Không không không!" Từ đường chủ vội lắc đầu. Không phải làm sai, mà là làm quá đúng, "Đạo hữu sửa trận trừ yêu, giải quyết mối họa lớn cho Thiên Sư Đường, đây là chuyện may mắn của Đường ta, cũng là chuyện may mắn của tất cả người trong thiên hạ. Sao có thể gọi là sai?"
"Nhưng. . . . . ." Tại sao lại hủy tư cách thi của mình?
"Chắc hẳn khi trước đạo hữu dốc lòng tu đạo, không màng thế sự, cho nên bây giờ mới tới Thiên Sư Đường ghi danh." Từ đường chủ trầm giọng giải thích, "Có lẽ đạo hữu không biết, kì thi ghi danh thật ra chỉ dành cho hoàng giai, hay chính là Tiền Thiên sư. Cho dù có vượt qua khảo hạch thì cùng lắm cũng chỉ lên tới Nhất Hoa Thiên sư mà thôi."
"Ta không đủ yêu cầu sao?" Nàng hoảng hốt. Chẳng lẽ là vì mình thiếu huyền mạch nên không đáp ứng yêu cầu ghi danh. Nhưng ban đầu bọn họ có nói không có huyền mạch thì không được thi đâu?!
"Đương nhiên không phải!" Từ đường chủ lắc đầu, thấy buồn cười vì không hiểu tại sao nàng lại nghĩ như thế, "Chúng ta cho rằng nếu chỉ là bậc Tiền Thiên Sư hay Nhất Hoa Thiên Sư thì quá hạ thấp tài năng của đạo hữu. Về cấp bậc cụ thể, xin đạo hữu hãy theo ta đến đại điện, cùng các vị trưởng lão thảo luận sau."
Vân Hiểu ngơ ngác nhìn vẻ mặt tươi cười của ba người, bỗng nàng cảm thấy não bộ kêu đinh một tiếng như muốn cảnh báo, thế là nàng lại vặn não nghĩ một hồi.
A. . . . . . Hiểu rồi, hóa ra là đề phụ!
(* ̄︿ ̄)
Tổ sư gia từng nói, người tu đạo coi tâm cảnh, tâm tính là quan trọng nhất. Rất nhiều người không thể tăng tu vi, là vì tâm tính không tốt, nảy sinh tâm ma.
Ba vị giám thị bổ sung này thật ra không phải đến để tăng độ khó mà đến để kiểm tra tâm tính. Hừm, bảo cái gì mà không cần thi vòng ba nhưng vẫn có thể thăng cấp hay nhảy lớp gì gì đó, nhất định chính là một cái bẫy của trận thi.
Vân Hiểu chợt bừng tỉnh. Quả nhiên không thể khinh thường đề thi của Thiên Sư Đường, mình tuyệt đối không được sơ ý.
Nàng bèn hít vào một hơi thật sâu, dùng vẻ mặt nghiêm túc thể hiện ý chí kiên định cự tuyệt bọn họ.
"Không cần! Ta quyết định vẫn đi theo đúng trình tự bình thường của cuộc thi, kiên quyết giữ vững nguyên tắc công bằng, công khai, công chính trong trường thi! Ta tin tưởng bản thân sẽ đủ khả năng hoàn thành vòng thứ ba, xin cảm ơn!"
Nói xong, cũng không đợi ba người đáp lại, nàng lập tức xoay người rời khỏi khu vực thi.
Từ đường chủ: ". . . . . ."
Tiêu trưởng lão: ". . . . . ."
Trầm trưởng lão: ". . . . . ."
Ba người ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Vân Hiểu.
Còn muốn thi vòng ba làm cái quỷ gì?
Một trận tu đỉnh cấp còn đòi thi ghi danh nữa sao? Đi bắt nạt các bạn nhỏ hay gì?
Dù sao đây mới là lần đầu gặp mặt, người ta đã không muốn thì bọn họ cũng không thể ép buộc. Ba người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Trận sư duy nhất trong số họ - Tiêu Hằng Nhất yếu ớt giải thích một câu, "Có lẽ. . . . . . tính tình của Trận sư thực sự hơi. . . . . . kỳ quái!?"
Truyện đăng bởi Wattpad @tuycahaha