Vòng thi thứ hai là kiểm tra năng lực tu đạo cơ bản, thí sinh bốc thăm thi một trong năm hạng mục sau: phù, tướng, trận, khí, y. Tuy một đệ tử Huyền Môn không thể tinh thông mọi môn, nhưng vẫn phải có hiểu biết về hai lĩnh vực trở lên.
Xét thấy số lượng người tu trận, linh y rất ít ỏi, nên mặc dù thi theo hình thức bốc thăm, tỉ lệ chọn trúng trận hay y là rất thấp. Nếu như không may chọn phải một trong hai hạng mục trên, thí sinh có thể hủy phiếu rút thăm đó và bốc lại một phiếu khác.
Lão nhân và lão Chu đều may mắn chọn vào lĩnh vực họ am hiểu nhất, lão nhân rút trúng vẽ bùa, lão Chu chọn đúng xem tướng gieo quẻ.
Tới lượt Vân Hiểu bốc thăm, đệ tử đăng ký ngồi hàng đầu tiên giật mình, nhìn chằm chằm vào thẻ dự thi của nàng, "Ngươi tên Vân Hiểu?"
"Vâng!" Nàng gật đầu.
Đệ tử liếc nhìn nàng, ánh mắt lóe lên, sau đó hắn mới đưa hộp thẻ ra, "Rút đi."
Vân Hiểu vừa chạm vào thẻ thì bỗng thấy đầu ngón tay tê tê như bị điện xẹt. Nàng giật mình, vô thức nhìn vào thành hộp, đây là . . . . . Di hình trận pháp?
Mặt không đổi sắc, cuối cùng nàng vẫn rút thẻ đó ra, thấy trên thẻ viết một chữ "Trận".
"Nội dung thi là trận pháp." Đệ tử cao giọng tuyên bố. Hắn lập tức chỉ về phía ngôi điện ngoài cùng bên phải, "Phần thi trận pháp diễn ra ở đấy. Cứ tới thẳng đó sẽ có người dẫn ngươi vào thi."
Vân Hiểu gật đầu. Sau khi chào tạm biệt Bạch Duật và lão Chu, nàng đi thẳng theo hướng đệ tử đăng ký chỉ. Quả nhiên vừa vào cửa, nàng đã thấy một đệ tử Huyền Môn mặc trang phục của Thiên Sư Đường chờ sẵn ở đó. Nàng lại đưa thẻ dự thi ra.
"Vân Hiểu?" Người nọ hỏi.
"Vâng."
Người nọ quét mắt nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, sau đó mới xoay người vừa đi vừa nói, "Đi theo ta."
Vân Hiểu đành phải theo đối phương quẹo năm quẹo bảy, còn leo hết một đoạn cầu thang rất dài. Thấy đối phương vẫn chưa có ý định dừng lại, nàng chợt nhận ra điều gì đó hơi kì lạ: Địa điểm thi trận pháp ở xa vậy sao?
Nàng nhìn xung quanh, không kiềm được đành lên tiếng, "Đạo hữu, xin hỏi tại sao ta không gặp thí sinh khác ở đây?" Suốt dọc đường đi, nàng chưa hề nhìn thấy bất kì người nào khác.
Người phía trước khựng lại, sắc mặt thay đổi, dường như có chút bối rối, hắn trầm giọng nói, "Từ...từ trước đến nay phần kiểm tra trận pháp diễn ra rất nghiêm ngặt, hơn nữa người chọn hạng mục thi này cũng không nhiều, đương nhiên là thấy ít thí sinh. Địa điểm thi ở ngay trước mắt rồi, ngươi không lo chuẩn bị cho tốt mà còn hỏi lắm thế làm gì?"
"Ra vậy." Vân Hiểu càng nghi ngờ hơn nhưng không để lộ thái độ ra mặt. Hai người đi tiếp tới trước một tòa đại điện mới dừng lại.
Đệ tử hơi vội vã chỉ tay về phía trước, "Đây, đây chính là địa điểm thi. Nếu ngươi có thể ra khỏi đó trong thời gian nửa canh giờ thì được tính là đạt. Vào đi!"
"Đa tạ đạo hữu đã dẫn đường." Vân Hiểu gật đầu, sau đó nàng đi thẳng về phía cánh cửa đang đóng. Trên cửa đặt một trận pháp nhỏ hình vuông.
Nàng đặt thẻ dự thi lên đó, quả nhiên cánh cửa cọt kẹt mở ra. Sau khi nàng bước vào, cánh cửa lại tự động khép lại.
Ngay sau đó, trong phòng bỗng bừng sáng, một loạt trận pháp hiện ra dọc theo căn phòng.
Phần thi này yêu cầu nàng phá trận theo nhịp điệu sao?
Vân Hiểu nhìn một lượt thấy xung quanh càng ngày càng sáng, có vẻ mấy trận kia sắp thành hình rồi. Nàng lập tức tiến lên vài bước, đi thẳng vào tâm trận, sau đó nhanh nhẹn xé lá bùa dán giữa trận pháp ra. Trung tâm trận vẫn còn chưa sáng hẳn đã bị vụt tắt.
Nàng lại đặt lá bùa vừa nãy vào một vị trí cách tâm trận đầu tiên năm, sáu bước. Ngay tức khắc, vài tia điện xẹt xẹt lóe lên. Giống như mấy bóng đèn bị chập mạch gây ra cháy nổ theo phản ứng dây chuyền, tất cả trận pháp liên tục nhấp nháy rồi tắt ngấm.
Khung cảnh xung quanh tối om như cũ. Vừa nãy chỉ là mấy trận pháp cấp thấp như Khu Quang trận và Tịnh Hối trận mà thôi, nhưng người đặt trận lại xếp chồng chúng lên nhau, càng tiện cho việc phá trận hơn.
Cơ mà sao dễ thế nhỉ?
Nàng chợt nhớ lại thành tích cuối bảng của mình.
Hừm, tuyệt đối không đơn giản như vậy. . . . . .
o(一︿一+)o
--
Lúc này, bên trong Thiên Điện.
"Sao rồi, người vào chưa?" Tiêu Hằng Nhất hỏi đệ tử đang đi tới.
"Thưa trưởng lão, người đã vào trong." Đệ tử hành lễ đáp, "Nàng ta ở trong đó gần nửa nén hương rồi ạ."
"Rất tốt." Tiêu Hằng Nhất gật đầu, phất tay ra hiệu cho đệ tử lui xuống. Ông đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ về hướng chính điện bên phải - nơi bày trận pháp.
Đường chủ đưa ra phương án kiểm chứng rất hay, để ông đích thân chỉ đạo đệ tử bày trận. Nếu người nọ có thể phá trận, ra khỏi đại điện trong vòng nửa canh giờ, thì cho dù trình độ của đối phương không cao siêu như tưởng tượng thì ông cũng sẽ thu nhận làm môn hạ và chỉ điểm bồi dưỡng, âu cũng là một chuyện may mắn. Nhưng nếu không thể. . . . . .
Sắc mặt Tiêu Hằng Nhất tối sầm lại. Hừ! Thiên Sư Đường bọn họ tuyệt đối không cho phép đệ tử Huyền Môn giở trò gian lận vặt vãnh.
Có điều ông vẫn thấy hơi khó xử. Để tránh phát sinh ngoài ý muốn, mấy trận pháp ông bày không phải là loại sát trận có tính công kích cao, mà chỉ là kiểu trận đối phó yêu ma thông thường. Nhưng mười mấy trận pháp xếp chồng lên nhau khiến cho việc phá trận phức tạp hơn một chút. Nếu người đó chỉ thể giải một hai trận bề ngoài thì thiên phú cũng thuộc dạng không thể khinh thường rồi.
Tiêu Hằng Nhất nhìn lư hương tính giờ, sau đó quay sang trao đổi ánh mắt với Trầm Đạo Viễn - người chủ trì trận thứ hai. Hai vị trưởng lão yên tâm chờ đợi kết quả.
Cùng lúc ấy, người nào đó vừa vào cửa đã phá hết trận pháp, đang một mực cho rằng cuộc thi không hề đơn giản như thế. Nàng mần mò từng góc một, tìm kiếm kỹ lưỡng xem trong điện còn ẩn giấu trận pháp nào nữa không.
Sau khi lật trung hết mọi ngóc ngách lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba, cuối cùng Vân Hiểu cũng dừng trước một bức tường. Hai mắt nàng bừng sáng. Chính nó!
Nếu chỉ nhìn bề ngoài trông bức tường này chẳng khác mấy bức tường bình thường là bao. Nhưng khi đặt tay lên nó mới cảm nhận được sự dao động cực nhỏ mà trận pháp gây ra, rõ ràng đây là một vách ngăn che dấu trận. Nếu nàng không kiên trì vòng đi vòng lại quanh điện ba lần thì đúng là không thể phát hiện ra trận pháp được giấu kĩ thế này.
Vân Hiểu lui về sau một bước, vừa quan sát bức tường vừa nhẩm tính cách giải trận. Hồi lâu sau, nàng mới nghiêng người chạm vào một khối gạch nhô ra trong góc tường và vặn nó tới vị trí hoàn toàn tương khắc theo phương pháp bày trận Ngũ Hành.
Ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng loẹt xoẹt do tia điện phát ra, cả bức tường sáng lóe lên như được giăng lưới điện. Mặt tường vốn rắn chắc giờ đây trông như sắp sụp xuống, những viên gạch lần lượt biến mất, lộ ra bậc thang dẫn xuống tầng hầm.
Quả nhiên có đề ẩn. Tâm trạng Vân Hiểu trầm xuống. Nhớ tới sai lầm của mình trong trận trước, nàng lập tức xốc lại tinh thần. Nhất định không được chủ quan!
Truyện đăng bởi Wattpad @tuycahaha