Ngày hôm sau.
Hôm nay chính là ngày khảo hạch ghi danh, ba người đều dậy thật sớm để đến Thiên Sư Đường. Nhưng tới sớm mới biết, có nhiều người còn tới sớm hơn. Trên quảng trường tấp nập người qua lại, phần lớn họ tập trung thành từng nhóm năm, nhóm bảy mang trang phục giống nhau. Xem ra đó đều là đệ tử từ các môn phái hoặc các thế gia.
Vân Hiểu quan sát kĩ thì nhận ra đa số mọi người ở đây đều đeo một đồng tiền bên hông, mặt trên đồng tiền viết những chữ số trong khoảng từ một đến mười. Một vài người không mang đồng tiền nhưng trên cổ áo họ thêu những đóa hoa. Nhiều thì có bốn năm đóa, ít thì có một hai đóa. Hình như đó đều là những người dẫn đầu đám đệ tử mang đồng tiền kia. Nhưng lại rất hiếm những người vừa không mang đồng tiền vừa không thêu hoa như ba người họ. Vân Hiểu đoán, chắc hẳn đó là mấy dấu hiệu đáng giá cấp bậc tu vi Huyền thuật mà lão Chu từng đề cập đến.
Tuy gọi là khảo hạch ghi danh, nhưng thật ra đa phần Huyền Môn đệ tử đến đây đều để tiến hành chứng thực cấp bậc. Nàng chợt hiểu ra, hôm qua thanh niên kia cố ý nhìn bên hông bọn họ chính là để tìm xem bọn họ mang dấu hiệu cấp bậc nào. Thấy bọn họ thậm chí còn không phải là Nhất Tiền Thiên Sư, gã mới nghĩ bọn họ dễ chọc, nên ngang nhiên ép họ nhường phòng như thế.
Nhắc đến thanh niên kia, Vân Hiểu quay đầu nhìn, quả nhiên thấy đối phương đang đứng lẫn trong một đám người. Hắn đi sớm hơn bọn họ một chút, bây giờ đang đứng cách bọn họ không xa. Đối phương cũng nhìn thấy bọn họ, mặt mày vặn vẹo, hình như lại xót ba trăm lượng. Hắn hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, hòa vào trong nhóm người.
Dù sao tiền cũng đã vào tay, Vân Hiểu cũng chẳng thèm để ý hắn. Bên cạnh, lão Chu chỉ phía trước nói, "Đăng ký tham gia thi ở đằng kia, chúng ta mau đi thôi."
Hai người gật đầu, đi theo lão Chu về phía bên trái, quả nhiên thấy bốn hàng dài đã xếp sẵn ở đó. Đằng trước còn có một bảng hướng dẫn, xếp hàng dựa theo cấp bậc, hàng thứ nhất là từ Nhất Tiền đến Ngũ Tiền Thiên Sư, hàng thứ hai là từ Lục TIền đến Thập Tiền, hàng thứ ba gồm những người đã thăng "Hoa", còn hàng cuối cùng dành cho người đến ghi danh lần đầu.
Hàng dành cho đệ tử từ Lục Tiền đến Thập Tiền có nhiều người nhất, tiếp đó là hàng của đệ tử từ Nhất Tiền đến Ngũ Tiền. Có ít người nhất là hai hàng dành cho người đã thăng "Hoa" và người chưa ghi danh, mỗi hàng chỉ có tầm mười mấy người. Lão Chu dẫn bọn họ đến đứng vào hàng của người lần đầu ghi danh.
Đến rồi mới thấy, phần lớn người xếp trong hàng này là trẻ em. Ở độ tuổi thanh niên tầm như Vân Hiểu chỉ có hai ba người, mà ở tầm tuổi cao cũng chỉ có hai người là Bạch Duật và Lão Chu. Do vậy, lúc ba người xếp vào hàng, mọi người xung quanh đều quay sang nhìn chằm chằm bọn họ.
Khuôn mặt già nua của lão nhân hiếm khi đỏ ửng lên. Đây là lí do lão rề rà mãi mà chưa đi ghi danh, thật sự. . . . . . Quá mất mặt. Cũng may trước mặt không nhiều người lắm, nhanh chóng tới lượt bọn họ.
Đệ tử Thiên Sư Đường phụ trách việc đăng ký thi nhìn thấy ba người cũng ngẩn người một lúc mới nhớ ra việc cần làm. Theo thói quen, hắn lên tiếng hỏi, "Bé mấy tuổi rồi nào?", bằng giọng điệu dỗ dành trẻ con.
Ba người: ". . . . . ."
"A phi. . . . . . Các ngươi bao nhiêu tuổi, tên là gì, đến từ môn phái nào? Khai báo từng cái một!" Tốt xấu gì cũng là đệ tử chính thức của Thiên Sư Đường, nhân viên mau chóng lấy lại bình tĩnh, vội vàng sửa lại lời nói.
Lúc này, ba người mới lần lượt khai báo thông tin cá nhân.
Đến lúc nghe thấy tên môn phái, nhân viên đăng ký sửng sốt, vội vàng lặp lại, "Thanh Dương Phái?"
"Đúng." Lão nhân gật đầu, chỉ vào Vân Hiểu nói, "Hai chúng ta đều đến từ Thanh Dương Phái."
"Ngươi chắc chứ?" Người nọ lại hỏi lại.
Lão nhân bị hắn hỏi đến ngớ người một lúc, nhưng vẫn gật đầu, "Chắc chắn!"
Nhân viên đăng ký nhíu mày, xăm xoi hai người bọn họ bằng ánh mắt quái dị. Mặc dù hắn không chấp nhận câu trả lời đó, nhưng vì vẫn còn nhiều việc phải làm, hắn cũng không hỏi nữa, đành viết nhanh thông tin của mấy người vào sổ, sau đó lấy ra một tấm thẻ gỗ rồi nói.
"Cầm lấy, đây là thẻ dự thi của các ngươi." Hắn trầm giọng nói, "Cuộc thi gồm có ba phần thi, trận đầu kiểm tra khả năng lĩnh ngộ trận pháp của các ngươi, trận thứ hai kiểm tra mức độ thành thục đạo pháp, trận thứ ba là xem bản lĩnh thực sự của các ngươi. Nội dung thi cụ thể sẽ được phổ biến sau, mau vào đi!"
Ba người lần lượt nhận lấy, nói cảm ơn rồi mới xoay người vào trong Thiên Sư Đường. Nghe loáng thoáng sau lưng tiếng nhân viên đăng ký cảm thán, "Lại nữa, con người ngày nay. . . . . ."
Vân Hiểu không hiểu hắn có ý gì, cũng không nghĩ nhiều, nàng đi thẳng vào Thiên Sư Đường. Đi vào mới biết bên trong còn rộng hơn bên ngoài rất nhiều. Toàn bộ Thiên Sư Đường được xây trên một ngọn núi cao, dọc sườn núi là vô số những tòa nhà cao vút nguy nga tráng lệ, che khuất đỉnh núi, cao tận tầng mây. Trước núi là một quảng trường rộng có sức chứa hơn mấy vạn người. Tất cả những viên gạch xây tường hay miếng gạch ốp nền xung quanh đều được khắc những kí hiệu, phù văn Huyền Môn rất đặc sắc.
Ba người cầm thẻ dự thi tiến vào tòa nhà lớn nhất trong đại điện dưới chân núi. Đại điện có rất nhiều phòng, bọn họ được dẫn vào một gian, bên trong đã đặt nhiều cái bàn hình vuông và có không ít người ngồi sẵn ở đó.
Trước bàn vuông, một vị râu tóc bạc phơ mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt, trên cổ áo thêu một đóa hoa, có lẽ đó là đệ tử Huyền Môn cấp bậc Nhất Hoa Thiên Sư. Thấy mấy người đi vào, ông phất phất tay nói, "Mau vào chỗ, phần thi đầu tiên sắp bắt đầu rồi."
Lúc này, ba người mới lần lượt tìm chỗ ngồi. Vân Hiểu liếc nhìn tất cả mọi người một lượt. Rõ ràng lúc xếp hàng chỉ có nhiều trẻ em, nhưng khi vào phòng thi lại thấy rất nhiều người ở mọi lứa tuổi, đa phần là người mang đồng tiền. Nàng đoán đây là phần thi lý thuyết, mọi người phải làm một bài thi chung nhằm đánh giá theo tiêu chuẩn chung.
Quả nhiên, không lâu sau, vị Nhất Hoa Thiên Sư kia bắt đầu rút ra một lá bùa, niệm chú gì đó. Trong khoảnh khắc, bọn họ chỉ thấy mặt bàn lóe sáng, giấy mực bút xuất hiện, góc phải trên bàn còn lóe lên một trận pháp. Người kia trịnh trọng thông báo, "Phần thi đầu tiên diễn ra trong vòng bốn nén hương, đặt thẻ dự thi của các ngươi vào giữa trận pháp để nhận đề thi. Trong thời gian thi tuyệt đối không được trao đổi bài làm hoặc gây mất trật tự. Nếu không thực hiện đúng quy chế thi, các ngươi sẽ bị loại ngay lập tức."
Nói xong mới tuyên bố cuộc thi bắt đầu.
Vân Hiểu nhìn trận pháp trên bàn, đặt thẻ dự thi vào đấy. Ngay sau đó, trận pháp kia sáng bừng lên, một cột ánh sáng xuất hiện bao quanh nàng. Tuy từ trong vẫn có thể nhìn thấy những người bên ngoài, nhưng mọi âm thanh đều biến mất. Vân Hiểu quan sát kĩ trận pháp kia, có vẻ đó là Cách Tuyệt Trận, cách âm rất tốt, rất yên tĩnh.
Nàng nhìn vào giấy bút trên mặt bàn, lông mày chợt nhíu lại. Bút lông. . . Đáng lẽ mình nên mang theo mấy cây bút tự chế mới phải.
Nàng hít vào một hơi, đành chấp nhận hiện thực, tay cầm bút lên, bắt đầu làm bài. Vân Hiểu đoán không sai, đề thi đúng là hỏi về một số kiến thức lý thuyết cơ bản, một phần về thuật pháp và hỏi chút về vận dụng trận pháp. Đối với với một người suốt ngày rảnh rang đọc hết sạch sách trong Tàng Thư Các như nàng mà nói, đề thi này hoàn toàn không có gì khó.
Chưa hết một nén hương, Vân Hiểu đã hoàn thành bài thi. Nàng ngó nghiêng xung quanh, không biết có nên đứng dậy, nộp bài sớm hay không. Nhìn qua Cách Tuyệt Trận trên mặt bàn thì phát hiện trận pháp này có giới hạn thời gian, nghĩa là không được ra ngoài khi chưa hết giờ làm bài.
Không còn cách nào khác, nàng đành xem lại bài thi một lượt, uể oải nhấc bút lên lần lượt viết thêm N cách giải khác cho từng câu hỏi. Thậm chí nàng còn trình bày diễn toán và mở rộng các vấn đề liên quan đến trận pháp trong câu hỏi vận dụng cuối cùng.
Đến khi nàng sắp viết xong lời giải thứ một trăm lẻ một, thì cuối cùng nén hương cũng cháy hết. Giám thị yêu cầu mọi người rời khỏi phòng thi, sau đó ông đến từng bàn thu bài, đến lúc tới bàn Vân Hiểu. . . . . .
Bàn tay giám thị khựng lại giữa không trung, suýt chút nữa ông ta tưởng mắt mình mờ rồi.
". . . . . ."
Cái quỷ gì đây?
Tại sao trên bàn người khác chỉ có hai ba tờ giấy mà trên mặt bàn người này có cả chồng giấy vậy hả trời? ! !
Σ(°△°|||)︴
Truyện đăng bởi Wattpad @tuycahaha