Dạo gần đây, Bạch Duật thấy nha đầu hơi kỳ lạ. Rõ ràng chỉ vài ngày nữa là đến ngày đi Thiên Sư Đường, nhưng nàng suốt ngày ủ rũ. Khi giám sát lão học, nàng cũng không tập trung, còn liên tục than ngắn thở dài.
"Nha đầu, đã xảy ra chuyện gì? Mấy ngày nay, ngươi bị làm sao thế?" Cuối cùng, Bạch Duật thật sự không nhịn được hỏi.
"Sao là sao?" Vân Hiểu ngơ ngác.
"Lại còn chối! Dạo này, ngươi còn quên thêm sách cho ta nữa cơ." Lúc trước, cứ cách bảy tám ngày, nàng lại nhét thêm mấy tập tài liệu vào giá sách chật ních của lão.
"Ài!" Vân Hiểu thở dài một cái, rồi mới trầm giọng nói, "Hình như ta. . . . . . chọc giận tổ sư gia rồi."
"Hả?" Bạch Duật tỏ vẻ kinh ngạc, "Tổ sư gia giận ngươi á?" Đừng nói đùa, tổ sư gia nhà lão từ trước đến nay bất công rành rành, có bao giờ nổi giận với nha đầu đâu?
"Ta nói thật."
Bạch Duật vẫn không tin, "Thế ngươi làm gì mà hắn giận ngươi?"
Vân Hiểu đờ mặt ra một hồi, rồi mới trầm giọng nói, "Mấy ngày trước, hắn đột nhiên nói muốn truyền thuật luyện đan cho ta."
"Luyện đan?" Bạch Duật giật sững, đáy lòng chua xót. Tổ sư gia lại thiên vị nha đầu nữa rồi! "Do ngươi không muốn học, nên tổ sư gia giận sao?"
"Không phải!" Vân Hiểu lắc đầu, "Vấn đề là. . . . . . Hắn không đưa sách công pháp, mà truyền thẳng vào đầu ta."
"Đầu. . . . . ." Bạch Duật ngẩn người, trong tức khắc liền hiểu ra, "Má nó, thần thức truyền công!" Lão đứng bật dậy, vẻ mặt không thể tin nổi.
Đó chính là thần thức truyền công. Khác với các loại truyền công thông thường, thần thức truyền công là truyền thẳng nội dung công pháp và sự lĩnh ngộ thuật pháp vào trong thần thức của đối phương. Nói cách khác, chính là không cần học, đối phương vẫn có thể hiểu hoàn toàn nội dung công pháp.
Đây là một loại thủ pháp truyền thừa chỉ có trong truyền thuyết. Nghe nói, chỉ những huyền thuật đại sư đạt tới bậc Thiên giai mới có thể làm được. Tổ sư gia của ta ơi, đây không gọi là thiên vị đâu, mà là cưng quá trời quá đất luôn rồi á? Bạch Duật nhìn đống sách vở chồng chất như núi trước mặt, lão ganh tị đến mức chua loét cả người. Nha đầu mà cần thần thức truyền công á? Lão mới là người cần, rất cần, cực kì cần hiểu không hả? Quả nhiên, tổ sư gia đối xử quá bất công.
"Sau đó thì sao?" Vì sao tổ sư gia tức giận?
"Sau đó. . . . . ." Vân Hiểu ngập ngừng nói, "Ta lỡ tay . . . . . .đánh hắn."
"Hả?" Lão nhân đứng hình mất năm giây, trong nhất thời không kịp xử lý thông tin vừa tiếp nhận, "Đánh. . . . . . đánh đánh đánh. . . . . . ai cơ?"
Lão không nghe lầm chớ?
Vân Hiểu lại nhắc lại, "Ta đánh hắn!"
"Ngươi điên rồi! Đang yên đang lành đi đánh tổ sư gia làm gì? Không đúng, sao ngươi lại đánh tổ sư gia? Ngươi chán sống rồi à?" Bảo sao dạo này lão luôn cảm thấy sắc mặt của tổ sư gia không ổn lắm. Hóa ra không phải sắc mặt không ổn, mà chính là mặt không ổn.
"Hầy. . . . . ." Đấy chỉ là phản xạ có điều kiện thôi mà. Lỗi do hắn chẳng nói chẳng rằng đã dí sát mặt vào mặt nàng, ai trong trường hợp đó cũng đều tưởng hắn định giở trò lưu manh thôi.
"Tổ sư gia. . . . . . có làm sao không?"
"Hắn không sao" Vân Hiểu thở dài một cái, giơ cánh tay quấn một đống băng lên, nói, "Nhưng ta gãy tay."
Bạch Duật: ". . . . . ."
Bỗng nhiên không biết nên bắt đầu chửi bậy từ đâu?
Vân Hiểu ngẩng đầu nhìn tháp cao, lại thở dài. Mặc dù hôm đó, sau khi đánh người, nàng lập tức phản ứng kịp, vội vàng thành khẩn nhận lỗi. Nhưng trông tổ sư gia có vẻ còn rất tức giận. Mấy ngày gần đây, sắc mặt hắn rất tệ, biểu hiện rõ ràng nhất chính là không thèm đến giúp nàng vo thuốc nữa.
"Ài! Xem ra, tổ sư gia sẽ không cùng chúng ta đi Thiên Sư Đường đâu."
——
Vân Hiểu đoán không sai, tổ sư gia chưa hề có ý định cùng họ đi thi khảo hạch. Ngày xuất phát ngày càng gần, Bạch Duật và Vân Hiểu cùng lên trên đỉnh tháp chào từ biệt tổ sư.
Dạ Uyên cũng không định dặn dò gì. Hắn liếc qua hai người một lượt, ánh mắt dừng trên người Vân Hiểu. Hình như hắn chợt nhớ ra điều gì đó, sắc mặt liền thay đổi. Rõ ràng cái tát hôm đó đã bị tiên khí hộ thể của hắn chặn lại. Theo lý mà nói, cú tát đó không thể gây thương tổn cho hắn, nhưng không hiểu sao, hắn vẫn cảm thấy sườn mặt hơi rát rát.
Đấy là lần đầu tiên, có người dám đánh vào mặt hắn. Oái oăm thay, người đánh lại chính là tiểu đồ tôn duy nhất mà hắn xem trọng. Phạt thì hắn không nỡ. Không phạt thì rất mất mặt. Thế nên càng nhìn nàng càng thấy rối rắm.
Một hồi sau, đành xoay đầu trừng mắt nhìn Bạch Duật, lạnh lùng nói một câu, "Nếu thất bại thì đừng quay lại." Học lâu như thế mà vẫn không làm nên trò trống gì, giữ ngươi lại có tác dụng gì? Tiếp theo lại quay sang nhìn Vân Hiểu, dường như sợ nàng hiểu nhầm điều gì, nên bỏ thêm một câu, "Còn ngươi phải về!"
Hắn còn chưa nghĩ ra nên phạt thế nào đâu. Hừ! Ít nhất cũng phải năm bát canh gà thật to!
Vân Hiểu: ". . . . . ."
Bạch Duật: ". . . . . ." Tổ sư gia ngài bất công như thế mà không thấy cắn rứt lương tâm ư?
-_-|||
Dạ Uyên liếc nhìn hai người một lượt, lúc này mới hài lòng, hắn vung tay lên. Trong nháy mắt hai tấm pháp phù xuất hiện, một tấm bay tới trước mặt Vân Hiểu, một tấm bay tới trước mặt Bạch Duật.
Vân Hiểu đưa tay lấy, nhận ra đó là một tấm bùa vàng thông thường, không sáng chói như những lá bùa khác của tổ sư gia. Trừ những ký hiệu khó hiểu trên bề mặt, thì trông nó chẳng khác gì bùa do lão nhân vẽ.
"Linh phù này chỉ lúc nguy cấp mới được dùng." Dạ Uyên trầm giọng dặn dò Vân Hiểu một câu.
Lão nhân cũng được nhận một lá bùa khác, vừa định hỏi, "Vậy tấm này của ta là . . . . ."
Thì tổ sư gia phẩy tay, nói, "Đi đi! Đi sớm về sớm." Sau đó, thân hình lóe lên, biến thành một luồng sáng chui thẳng vào trong thần bài, hoàn toàn không hề có ý định giải thích.
Bạch Duật: ". . . . . ."
Phân biệt đối xử kìa! Lão khổ quá mà!
(___)
"Đây là truyền tống phù." Vân Hiểu nhìn pháp phù trong tay lão, "Hẳn là tổ sư gia muốn đưa chúng ta thẳng đến Thiên Sư Đường.”
"Thật sao?" Bạch Duật mừng rỡ. Thiên Sư Đường nằm trong Huyền Thành, đi từ đây đến đó cũng phải mất mười ngày nửa tháng. Lúc đầu, bọn họ tưởng tổ sư gia sẽ đi cùng, dùng Truyền Tống Trận pháp để khỏi vất vả đường xa. Nhưng đột nhiên tổ sư gia lại không muốn đi nữa, mà thời gian còn lại cũng không kịp, bọn họ định nhờ tổ sư gia tiễn đi một đoạn, không ngờ rằng hắn đã chuẩn bị từ trước.
"Mai là ngày thi khảo hạch ghi danh rồi đó. Đi mau lên!" Vân Hiểu nhắc nhở.
"Được!" Bạch Duật lập tức dẫn động bùa trong tay. Quả nhiên ngay tức khắc, lá bùa hóa thành một luồng sáng, vây quanh hai người. Bọn họ chỉ cảm thấy khung cảnh trước mặt đột ngột thay đổi, ngay sau đó đã đứng trước một tòa thành nguy nga tráng lệ. Trên tường thành cao treo hai chữ “Huyền Thành”. Đây đúng Huyền Thành, nơi có Thiên Sư Đường rồi.
Người từ khắp nơi đổ về, vô cùng náo nhiệt. Trong đó không ít người mặc đạo bào của đệ tử Huyền Môn. Có lẽ sớm đã quen, nên chẳng ai lấy làm lạ khi thấy hai người đột ngột xuất hiện.
"Nhanh thật!" Bạch Duật hơi bất ngờ. Mặc dù lão cũng biết vẽ Truyền Tống Phù, nhưng Truyền Tống Phù thông thường chỉ có thể dịch chuyển đến một địa điểm ngẫu nhiên cách xa hai, ba dặm. Mà Thanh Dương cách Huyền Thành tận mấy ngàn dặm, chuyện dùng Truyền Tống Phù đi từ Thanh Dương đến đây cũng chỉ có duy nhất tổ sư gia làm được thôi.
Xem ra tổ sư gia vẫn rất thương lão. Ngài biết lão già rồi, chân yếu tay run, không thể đi bộ đường xa, nên mới ban cho tấm pháp phù này.
Ơ, khoan!
Ban nãy, tổ sư gia đưa bùa gì cho nha đầu ấy nhỉ? Hình như nói là chỉ lúc nguy cấp mới được dùng, chẳng lẽ đó là. . . . . . Bảo Mệnh Phù! ?
(⊙_⊙)
Truyền Tống Phù VS Bảo Mệnh Phù.
Bạch Duật: ". . . . . ."
Trầm kẽm!
Truyện đăng bởi Wattpad @tuycahaha