Bạch Duật vốn cho rằng hôm nay là ngày tận số của mình rồi, thì tổ sư gia bất ngờ xuất hiện, giải quyết vấn đề trong chưa đầy hai phút. Thanh Dương giờ đây biểu hiện rõ cái gọi là: Con nhỏ bị nạt, phụ huynh trả thù.
Vì phòng ngừa bầy quỷ tiếp tục ra ngoài gây hại, Dạ Uyên đứng trên đỉnh tháp, ném hai tấm bùa xuống. Một tấm trong đó là Thu Hồn phù. Bùa vừa dẫn động, đám quỷ trên mặt đất liền tan ra thành từng mảnh, bị hút toàn bộ vào trong pháp phù.
Bạch Duật ngỡ ngàng, không hổ là bùa tổ sư gia ban cho. Một tấm Thu Hồn phù bình thường cùng lắm chỉ hút được một lệ quỷ đã suy yếu, vậy mà loại này chỉ cần một tấm là thu hết cả đoàn quân lệ quỷ. Lão kích động lật qua lật lại pháp phù nhưng cũng không thể nhìn thấy được huyền cơ bên trong.
Nghĩ qua nghĩ lại lại phát hiện một vấn đề mới.
Bên trong bùa chứa quá nhiều quỷ. Những nữ quỷ này đã mất hết thần trí, không thể tự tiến vào âm giới. Mà lão và nha đầu đều chưa từng học qua thuật pháp siêu độ vong linh, nên không biết phải làm sao để giúp các nàng. Cũng không thể nhốt các nàng bên trong này mãi được.
Lão đành nhìn sang vị học thần vạn năng đứng bên cạnh, "Nha đầu, tiếp theo nên xử lý thế nào?"
Vân Hiểu liếc qua bốn bề tan hoang một lượt, rồi trầm giọng nói. "Ta nghĩ trước tiên nên dọn dẹp phòng bếp đi đã rồi hẵng nói tiếp."
"..." Bạch Duật đứng ngớ người ra, lại nghĩ đến vị đại thần đói cơm nào đó đang chờ trên đỉnh tháp. Lão lặng lẽ từ bỏ suy nghĩ đi lên hỏi tổ sư gia cách xử lý những nữ quỷ.
"Bây giờ đã gần tám giờ rồi." Vân Hiểu ngẩng đầu nhìn tiết trời, tiếp tục nói, "Phòng bếp sập như thế, nếu muốn dọn thì cũng phải mất nửa ngày mới xong, cần nhanh một chút để kịp làm cơm trưa..."
Nàng còn chưa nói hết, lão đầu đã nhớ lại dáng vẻ tức giận của tổ sư gia, không nhịn được rùng mình, dùng sức gật đầu nói, "Ngươi nói đúng! Trước tiên phải đi dọn bếp đã. Đi đi đi, tranh thủ thời gian." Tổ sư gia còn đáng sợ hơn lệ quỷ a.
Nói xong lão đầu nhìn trái nhìn phải, đang định tìm vài dụng cụ vệ sinh, thì cúi đầu lại nhìn thấy một tấm bùa khác tổ sư gia ban cho. Lão thuận miệng hỏi, "Nha đầu, tấm bùa này dùng để làm gì?"
"Không biết!" Vân Hiểu lắc đầu, nàng chưa từng thấy đồ hình này bao giờ, trong sách cũng không có, "Ông cứ dùng thử luôn đi thì biết." Đồ tổ sư gia cho đương nhiên sẽ có chỗ hữu dụng.
"Nói cũng phải!" Biết đâu thứ này có thể dùng để siêu độ nữ quỷ. Lão lập tức dẫn động Linh phù trong tay. Quả nhiên sau một khắc, kim phù trong tay lóe sáng, bay thẳng về phía đống đổ nát.
Ngay sau đó mặt đất đột nhiên lắc lư, những viên gạch vỡ dưới đất giống như không còn chịu ảnh hưởng của lực hút trái đất, bay lơ lửng trên không trung sau đó tự động hội tụ thành hình khối, xếp chồng lên nhau, trong một thoáng đã ghép thành một bức tường hoàn chỉnh. Những trụ gỗ gãy trong phòng cũng tự động phục hồi như cũ.
Hai người ngỡ ngàng, nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình, chỉ trong nửa khắc ngắn ngủi, thời không như bị đảo nghịch, từ trong đống đổ nát mọc lên một gian nhà giống hệt như ban đầu. Những vết cháy xém trên cửa sổ cũng được lưu lại.
"Cái này. . . Cái này chẳng lẽ chính là Quy Nguyên phù trong truyền thuyết!" Bạch Duật trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi. "Đây chính là Thiên cấp Linh phù trong truyền thuyết có thể chữa trị mọi vết thương, khôi phục được vạn vật. Thậm chí còn có thể cải tử hoàn sinh!" Lão càng nói càng kích động, hai mắt sáng lấp lánh. "Không ngờ trên đời thực sự có loại Linh phù này. Không hổ là tổ sư gia!"
Vân Hiểu cũng là sững sờ. Cải tử hoàn sinh sao? Thật hay giả vậy?
"Quá tốt rồi, tổ sư gia đây là muốn giúp chúng ta sửa chữa lại toàn bộ Thanh Dương!" Bạch Duật cảm động vô cùng.
Phấn khích ngó nghiêng xung quanh, thấy ánh sáng càng ngày càng sáng, gian phòng đối diện cũng càng ngày càng cao, càng ngày càng hoàn chỉnh.
Sau đó... Ngừng lại!
(⊙_⊙)?
Ể! Sao lại ngừng? Đã sửa xong toàn bộ Thanh Dương đâu? Bây giờ mới một phòng thôi mà?
Lão đầu đợi một lúc mà phía bên kia mãi vẫn không có động tĩnh, thậm chí những tia sáng vàng lấp lánh tỏa ra từ pháp phù cũng biến mất.
Trong khung cảnh đổ nát hoang tàn, chỉ có duy nhất một gian phòng hoàn chỉnh đứng vững vàng sừng sững ở giữa.
Không ngoài dự đoán, đó chính là phòng bếp!
Bạch Duật: "..."
Vân Hiểu: "..."
Trong lòng có lời muốn nói nhưng không biết có nên nói hay không: CMN!
-- -- --
Đối với Vân Hiểu, nấu cơm là việc vô cùng dễ dàng, vì nàng đã làm quen rồi. Nhưng vấn đề nghiêm trọng hiện tại là bọn họ đã hết lương thực rồi a!
"Hay là chúng ta mau ra chợ phiên mua nhanh rồi về?" Bạch Duật đề nghị.
"Không kịp đâu." Dù có nhanh chân đến mấy thì thời gian cả đi cả về cũng phải mất mấy giờ đồng hồ. Tầm đó trở về ăn cơm tối còn được, chứ nào kịp nấu cơm trưa. Trong khoảnh khắc, nàng hồi tưởng lại dịch vụ giao hàng tận nơi thời hiện đại. Tiện lợi như vậy, đáng tiếc là ở đây không có.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Được rồi, ta có biện pháp!" Vân Hiểu hít vào một hơi.
Cuối cùng đến giữa trưa, nàng cũng kịp làm xong cơm. Tuy không có canh gà thơm ngon Dạ Uyên yêu cầu, nhưng có vài loại canh rau củ khác nhau để thay thế thì hẳn là đủ no rồi.
Lúc đầu, Bạch Duật còn sợ tổ sư gia lại nổi giận. Nhưng nào ngờ hắn chỉ hơi hơi nhíu mày, sau đó không nói một lời nào, cứ thế ngồi xuống, yên lặng, nghiêm túc xử lý hết tất cả các loại canh. Tuy bận dùng canh, nhưng vẫn không quên quay sang nhìn lão bằng ánh mắt đề phòng, trên mặt viết: Đã nói không được phép ăn, tên gỗ mục nhà ngươi đừng hòng qua được mắt ta!
Cả gốc cải trắng, lá rau cũng đều không để phần cho Bạch Duật. Lão chỉ có thể đẩy đẩy Vận Hiểu ngồi cạnh, hạ giọng hỏi. "Nha đầu, ngươi lý giải xem tại sao tổ sư gia lại thích uống canh như thế?" Canh nào cũng ăn, loại nào cũng không chối từ.
Vân Hiểu cẩn thận ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi mới nghiêm túc đáp lại. "Có lẽ do được cung phụng hương khói quá nhiều nên chán chăng?" Dù sao thì người ta cũng chỉ thể hít hương khói trong mấy ngàn năm, không chán mới lạ.
"..." Giải thích như thế cũng được à?
Cơ mà, nghe cũng có vẻ hợp lý.
Cho nên, mấy chục năm ở trong quán, lão chưa từng gặp tổ sư gia hiển linh một lần nào, là bởi vì lão cung phụng sai đồ vật sao?
=_=
Vân Hiểu không để ý lão. Nàng thấy người đối diện đã uống xong chén canh cuối cùng, đang tự dọn dẹp bát đĩa trên bàn, thì vô thức xòe tay ra, "Đưa bát cho ta."
"Ừm." Dạ Uyên vừa định đưa, ngẩng đầu thì thấy nàng, lập tức tay chân cứng đờ, cầm không chắc, suýt làm rơi bát xuống đất. Hắn đứng bật dậy, hoảng loạn lùi về sau.
Vân Hiểu: "..." Nàng mắc bệnh truyền nhiễm gì sao?
Dường như cũng nhận ra mình phản ứng hơi thái quá, Dạ Uyên nhìn nàng xong nhìn xuống bát, hoang mang không biết phải làm sao. Không rõ hắn nghĩ tới điều gì, quay ra nhét chiếc bát vào trong tay Bạch Duật, vẻ mặt trịnh trọng giao phó, "Ngươi rửa!"
Hả?
Nói xong, còn ngại không đủ, lại ấn thêm một đống chén đĩa dơ cho Bạch Duật, rồi bồi một câu. "Thân là đệ tử Huyền Môn, sao lại chỉ biết ăn mà không biết làm?"
Đột nhiên bị dúi cho một đống bát đĩa, Bạch Duật: "..."
Nãy giờ lão có được ăn cái gì đâu? Thế tại sao lão phải đi rửa bát a!? Tổ sư gia, ngài bất công đến thế là cùng?!
Dạ Uyên hoàn toàn không có ý định giải thích, xoay người ra thẳng cửa. Hình như quên mất việc mình biết bay, hắn cắm đầu cắm cổ bước vội về tháp.
Lúc này, Vân Hiểu mới thu cánh tay đang giơ giữa không trung lại, cúi đầu nhìn lòng bàn tay trống trơn, trong chớp mắt, đột nhiên hiểu rõ ràng, lặng lẽ trợn ngược mắt lên, ngẩng đầu nhìn về hướng tháp cao.
Chẳng lẽ tổ sư gia của bọn họ lại...