Dạ Uyên cảm thấy tiểu đồ tôn mới nhập môn này có hơi kỳ quái. Hắn ngủ say rất lâu rồi, tự mình còn không rõ mình ở trong thần bài này bao nhiêu năm. Chỉ biết, sau khi tỉnh lại, mới phát hiện toàn bộ Thanh Dương Quan chỉ còn duy nhất thanh gỗ mục kia.
Hắn thích yên tĩnh nên trước nay đều không chú ý đến việc trong quán, cho nên quán này quá khứ như thế nào, hắn cũng không quan tâm. Mặc dù hắn không để tâm nhưng cũng có thể khẳng định Bạch Duật tuyệt đối là môn hạ đệ tử ngu xuẩn nhất của hắn.
Tư chất cực kỳ kém, đầu óc còn đần, cả ngày ồn ào làm rạng danh Thanh Dương. Không bàn đến việc y không phát hiện sự tồn tại của hắn, lăn lộn cái vài chục năm mà Thiên Nhãn hay Âm Dương Nhãn đều mở không xong.
Chính hắn cũng cảm thấy Thanh Dương sớm muộn cũng có ngày tàn. Nếu không phải y sớm tối đều đặn thắp ba nén hương, tâm hướng đạo cũng coi là thành kính, hắn cũng muốn trục xuất y ra khỏi sư môn.
Kể từ khi y kéo được tiểu đồ tôn Vân Hiểu tới đây, đẳng cấp khác biệt càng rõ ràng. Vốn đang nhàm chán muốn ngủ tiếp, đột nhiên hứng thú kéo tới, dựa theo lệ cũ, thuận tay ném cho nàng một quyển tu luyện tâm pháp.
Dạ Uyên cũng không cảm thấy chuyện này có gì lạ. Dù sao mấy người lúc trước bái kiến hắn, hắn đều làm như vậy. Đương nhiên ngoại trừ thanh gỗ mục, bởi vì y căn bản không nhìn thấy hắn.
Vốn hắn cho rằng nàng tuổi còn trẻ, lại vừa mới nhập đạo, bên cạnh chỉ có một thanh gỗ mục. Nàng không có người giải đáp, khó mà hiểu thấu đáo Huyền Tâm Quyết, cho nên gặp vấn đề khó xử đến cầu hắn là chuyện bình thường. Vì thế, hắn mới hiện thân gặp nhau một chút, ừm, tuyệt đối không phải bởi vì nhàm chán.
╭(╯^╰)╮
Nhưng ai ngờ, nàng đúng là có nghi vấn, hơn nữa nghi vấn không hề nhỏ, xoay tay đưa cho hắn một lúc năm quyển sách. Ngoại trừ cuốn Huyền Tâm Quyết nguyên bản, bốn cuốn còn lại đều dày hơn gấp hai lần. Thần thức đảo qua, hắn trong nháy mắt liền hiểu được nội dung bên trong.
Bên trong chi chít các lời giải thích công pháp, phân tách từng chữ lý giải cặn kẽ, thậm chí còn đưa ra ý kiến cải tiến một số thuật pháp nhỏ. Hắn suy nghĩ, tuy biện pháp còn hơi non nớt, nhưng đúng là có thể áp dụng.
Dạ Uyên ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt. Nhiều năm truyền công pháp như vậy, chưa có một người nào hồi "Lễ" cho hắn, cho đi một cuốn sách nhận về một chồng sách.
Mà sau đó, tiểu đồ tôn còn buông thêm một câu. "Tổ sư gia ngài cứ từ từ kiểm tra, ta có thể chờ." Nói rồi xoay người đi xuống, không hề nóng nảy hối thúc, chỉ để lại một chén canh gà nóng hầm hập.
Bê một chồng sách, Dạ Uyên: "......"
Nhiều năm truyền công pháp như vậy, lần đầu tiên có người chủ động nộp bài tập cho hắn, thậm chí còn muốn chỉnh sửa lại sách của hắn. Dạ Uyên cảm thấy đồ tôn lần này hình như...... hơi khó dạy.
Hắn dùng thần thức đảo qua những nghi vấn của đồ tôn, phát hiện nàng rõ ràng lý giải triệt để một vài công pháp huyền bí, đánh dấu rõ ràng. Thậm chí viết còn dễ hiểu hơn bản gốc của hắn. Một quyển sách như vậy, thì dù ngu xuẩn tới đâu cũng lĩnh hội được Huyền Tâm Quyết.
Nhưng kỳ quái là đối với một ít vấn đề cơ sở, hay một ít khái niệm phổ thông, nàng lại không thể hiểu rõ. Hơn nửa câu hỏi đều về vấn đề này. Hơn nữa vấn đề nàng đưa ra, hắn xem có chút... không hiểu lắm.
Dạ Uyên xem lại một lần nữa, mới vung tay thu hồi đống sách. Đúng là tiểu đồ tôn kỳ quái! Hắn vừa suy nghĩ câu trả lời, vừa đang định lui về thần bài, quay đầu lại thấy được chén canh gà ấm trên bàn, tức khắc nhăn mày lại.
Sở dĩ từ trước đến nay cung phụng hương khói cho thần tiên, là vì trong hương khói ngưng tụ một tia tín ngưỡng của người đốt. Những loại sinh linh như tiên thần quỷ sớm đã bỏ đi xác thịt phàm trần, ngũ cốc phàm thực đối bọn họ đã là vô dụng. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người cung phụng canh gà cho tổ tiên dùng.
Xem ra này tiểu đồ tôn khuyết thiếu nghiêm trọng những hiểu biết cơ bản về tu đạo. Dạ Uyên lắc đầu, lại liếc nhìn chén canh một lần nữa. Thân thể chợt lóe hóa thành một luồng ánh sáng, bay vào thần bài trên bài thờ.
Đỉnh tháp an tĩnh trở lại.
Năm phút sau......
Má a, thân ảnh lại xuất hiện lần nữa, nhìn chằm chằm canh trên bàn, tuy rằng là phàm thực, nhưng...... rất thơm, đáng tiếc ăn vào vô dụng.
Vì thế luồng sáng lại biến mất lần nữa.
Lại qua năm phút sau......
Má a, bóng trắng lại xuất hiện, lại nhìn canh trên bàn. Hương vị đúng là rất thơm, nhưng mà phàm thực chính là phàm thực, hắn không phải phàm thân. Dù hương vị có tốt cũng không tốt bằng linh khí.
Vì thế luồng sáng lại lần nữa biến mất.
Lại lại lại lại qua năm phút......
Má a, bóng trắng lại lại...... Lại lần nữa xuất hiện. Ừm...... hình như canh lạnh rồi, tốt xấu gì cũng là tâm ý của tiểu đồ tôn, vẫn nên...... thử một chút?
Hắn lật tay, trong nháy mắt một cái thìa nhỏ xuất hiện giữa lòng bàn tay, thử nếm một ngụm. Ngay sau đó cả người cứng đờ, đôi mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
(⊙_⊙)
Thơm...... Ngon quá!
Ngay sau đó, bàn tay lóe lên, cái thìa nhỏ biến thành cái muỗng to, sau đó...... Một muỗng...... Một muỗng...... Lại một muỗng!
Thơm quá, thơm quá, hương vị thật ngon a!
Hắn nhận định, đây là một đồ tôn tốt, có thể hảo hảo bồi dưỡng một chút.
Ừm, tính từ hôm nay trở đi!
Vì thế, mất cả một buổi sáng vất vả sửa lại lỗ thủng trên tường, Vân Hiểu vừa về phòng đã thấy một người bạch y như tuyết, đoan đoan chính chính ngồi ở trước bàn. Nàng bước vào, ánh mắt hắn dừng trên người nàng, vẻ mặt có thể coi là đứng đắn nghiêm túc.
Nếu như... trước mặt người kia không phải là cái bát tô to như cái chậu rửa mặt.
Vân Hiểu đột nhiên có một loại cảm giác giống như bị lão sư bất ngờ tập kích thăm hỏi gia đình. Tuy nhiên là một học thần, nàng chưa bao giờ sợ thăm hỏi gia đình. Vì thế chỉ hơi sửng sốt, thử gọi một tiếng: "Tổ sư gia?"
"Ừm." Dạ Uyên gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, "Những nghi hoặc của ngươi ta đã biết, hoàn toàn không phải vấn đề khó lí giải. Đáng lẽ ra ta phải để ngươi chính thức vào đạo, tự mình lĩnh ngộ. Nhưng niệm tình ngươi mới nhập đạo, lại có lòng hiếu học, ta liền phá lệ qua đây một chuyến."
Vân Hiểu: "......" Đến lý giải còn mang theo bát làm gì?
Nhớ tới nghi vấn trong lòng mấy ngày nay, Vân Hiểu tạm thời bỏ qua bát không trên bàn, theo bản năng bày ra phong phạm của đệ tử tốt, khách khí nói:
"Đa tạ Tổ sư gia. Thỉnh Tổ sư gia chỉ điểm."
"Ngươi lại đây." Dạ Uyên chỉ vào ghế dựa bên cạnh.
Vân Hiểu vội vàng tiến lên ngồi xuống, vừa định hỏi, lại thấy hắn đột nhiên giơ tay, điểm nhẹ nhàng vào giữa mi tâm nàng.
Nàng vô thức nhắm mắt lại, ngay sau đó lại cảm nhận một luồng khí mát lạnh mạnh mẽ xông vào, theo mạch máu lan truyền khắp cơ thể, sau đó dừng lại ở ví trí đan điền. Toàn thân ấm lên, cả người nhẹ bẫng, cảm quan trong nháy mắt bị phóng đại vô số lần.
Trước mắt, mấy tia sáng nhỏ mơ hồ hiện ra, phiêu tán ở bốn phía, ở khắp mọi nơi. Cơ hồ trong khoảng khắc, nàng từ không hiểu liền biết đó là cái gì.
-- linh khí!