(Thấy tui hôm nay năng suất chưa, đăng liền để mn đỡ hồi hộp cốt truyện đấy( ╹▽╹))Trong đầu Nguyên Định Dã có trăm ngàn suy nghĩ chợt lóe lên, tất cả những lời Diệu Diệu lúc trước, nay bị một cái tên Trương Tú Nương xuyên đến cùng một chỗ làm cho hắn nhất thời đầu váng mắt hoa, hoảng hốt không phân rõ hiện thực hay mộng cảnh.
Hắn cắn răng, hai mắt phiếm hồng, gằn từng tiếng hỏi: "Nương cháu... Tên là gì?"
Diệu Diệu bị vẻ mặt của hắn làm hoảng sợ, không biết tại sao lúc trước thúc thúc đại tướng quân vốn ôn hoà nay bỗng nhiên lại biến thành như vậy, cô thấp thỏm: "Thúc thúc, thúc nắm đau cháu..."
Nguyên Định Dã như bị lửa thiêu, nhanh chóng buông lỏng tay ra.
Hắn ngơ ngác nhìn Diệu Diệu, ánh mắt như tham lam nhìn từng sợi lông tơ trên người cô. Đúng rồi, đúng rồi, hắn lúc trước sao lại không phát hiện ra tướng mạo này rất giống Tú Nương chứ, còn đôi mắt con bé thì cực kỳ giống bản thân, đây chính là con của hắn và Tú Nương!
"Nương cháu tên Trương Tú Nương?"
Diệu Diệu sợ hãi nhìn hắn: "Đúng vậy."
"Nơi này là thôn Tiểu Khê?"
"Đúng ạ."
"Cháu năm nay..." Nguyên Định Dã nhẩm tính trong lòng cực nhanh: "...Năm tuổi?"
"Vâng."
Yết hầu Nguyên Định Dã như cứng lại: "Nương cháu, nàng ấy... Nàng ấy chết rồi?"
Diệu Diệu buồn bã lên tiếng.
Bàn tay của hắn đau xót xoa lên đầu Diệu Diệu, luồn vào từng sợi tóc rồi đi xuống khuôn mặt non mềm, còn có những vết thương trên mặt, động tác cực kỳ thận trọng, không dám dùng chút lực nào. Hắn nhắm mắt lại, che đi đôi mắt đã đỏ ửng lên.
Hắn lúc trước vì sao không phát hiện ra chứ?
Rõ ràng tiểu cô nương đã nói nhiều như vậy, cô bé có một phụ thân đại tướng quân chưa hề gặp mặt, hắn một lòng muốn tìm Tú Nương, vì sao lại không nhận ra, người đó ngay từ ban đầu chính là mình!
Vào lúc hắn không biết, Tú Nương đã sinh cho hắn một bé gái!
Hắn chưa hề nghĩ tới bản thân sẽ có một nữ nhi. Hôm qua tất cả những gì Diệu Diệu nói như hiển hiện lại trong đầu hắn, trên người con bé vô số vết thương đậm nhạt, trong sáu năm qua, hai mẹ con chịu nhiều đau khổ. Cảm giác hối hận cùng đau đớn bao phủ khắp người khiến hắn gần như không thở nổi, lại càng không dám nghĩ tiếp những năm qua con gái mình đã sống như thế nào.
Hắn từng nghĩ tới sau khi chiến sự bình định trở về, tương lai mình và Tú Nương sẽ có con, cả nhà vui vẻ hòa thuận, chỉ tưởng tượng thôi mà lòng đã tràn đầy hạnh phúc. Nhưng hôm nay thê nữ đều đủ, lại bởi vì hắn lơ là sơ suất khiến Tú Nương không đợi được lời xin lỗi mà qua đời, nữ nhi vốn nên được thiên kiều vạn sủng lại phải nhận hết mọi khổ nhục, mỗi một vết sẹo trên người tiểu hài tử đều là minh chứng cho tội lỗi của hắn.
Hắn phạm phải tội ác tày trời, tội không thể tha.
"Thúc thúc?" Diệu Diệu cầm lấy bàn tay đã nắm chặt của hắn, nghi hoặc nhìn hai mắt đỏ ngầu, lo lắng nói: "Thúc không sao chứ?"
Nguyên Định Dã hít sâu một hơi, cố gắng áp chế cảm xúc vào trong lòng, hắn lặng lẽ nhìn về phía quản sự Dương phủ, ánh mắt giận dữ như muốn đem hết mọi khổ hình lên người này.
Hắn bảo vệ Diệu Diệu sau lưng, nói thẳng: "Hắn là kẻ lừa đảo."
Quản sự Dương phủ suýt nữa ngất đi: "Ngươi, người này thật không biết nói đạo lý, nửa câu cũng không cho ta nói, cứ như vậy mà kết luận, ta không phải phụ thân nó, vậy chẳng lẽ vẫn là ngươi?"
Nguyên Định Dã: "Không sai."
Quản sự Dương phủ há hốc mồm, không ngờ hắn sẽ sảng khoái thừa nhận như vậy, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Diệu Diệu cũng ngây cả người ra.
"Ngươi, cái người này lại dám đi nói hươu nói vượn, phụ thân Diệu Diệu nhà chúng ta chính là vị đại nhân này..." Cữu nương đưa tay muốn kéo Diệu Diệu qua nhưng nàng ta ngay cả góc áo cũng không chạm được thì trước mắt một trận trời đất quay cuồng, lúc lấy lại tinh thần thì đã nằm trên đất. Cữu nương hơn nửa ngày cũng không đứng lên được.
Diệu Diệu nhếch khoé miệng, nhìn thúc thúc đại tướng quân đầy khí chất thu tay về.
Nguyên Định Dã sờ lên đầu cô: "Đừng sợ, có phụ thân ở đây."
"Sáu năm trước, ta đến Thanh Châu để giải sầu, ngẫu nhiên gặp gỡ được Tú Nương. Về sau khi phải triệu tập nhập quân, xuất phát vội vàng, trước khi đi từng sai người đưa nàng lên kinh thành nhưng trong đó có chút trục trặc nên mới trì hoãn nhiều năm. Khi trở lại kinh thành mới biết Tú Nương chưa tới cho nên ta đến Thanh Châu tìm người." Nguyên Định Dã cúi đầu nói với Diệu Diệu nói: "Con có nhớ không? Ta từng nói có một thê tử, người đó chính là Trương Tú Nương ở thôn Tiểu Khê."
Thôn Tiểu Khê này có mấy Trương Tú Nương? Diệu Diệu lớn lên ở đây đương nhiên biết chỉ có duy nhất một người! Đó là nương cô!
Cô nín thở, ngửa đầu, không nháy mắt nhìn hắn. Dáng người hắn hùng dũng, cưỡi ngựa lớn, chính là đại tướng quân trong lời nương nói!
Hôm qua lúc cô bị cữu nương đuổi ra khỏi nhà thì gặp được thúc thúc đại tướng quân, sau đó còn cho cô ăn no, cữu nương cũng không dám đánh cô, thúc thúc đại tướng quân đối với cô tốt như vậy, tựa như... Tựa như phụ thân trong tưởng tượng vậy.
"Người thật là phụ thân cháu sao?" Diệu Diệu cẩn thận nói: "Không có gạt cháu chứ?" .
Truyện Việt NamNguyên Định Dã cười ôn nhu: "Ta không lừa con."
Mẫu thân từng nói cô có một phụ thân đại tướng quân uy phong lẫm liệt, lúc trở về nhất định sẽ đón họ đi, sẽ không để họ ăn không đủ no, làm việc cực nhọc ở nhà cữu cữu nữa.
Cô mỗi ngày đều ngóng trông phụ thân đại tướng quân trở về.
Nhưng... Diệu Diệu nhìn Nguyên Định Dã, lại nhìn quản sự Dương phủ, mờ mịt nói: "Trong hai người, ai mới là phụ thân?"
Cô ngóng trông phụ thân nhưng sao bây giờ lại có đến tận hai người?
"Diệu Diệu, cháu đừng có nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, phụ thân cháu chính là vị đại nhân này, có quan sai lão gia tự mình đưa tới, có thể là lừa đảo sao!" Cữu nương ngoài mạnh trong yếu nói với Nguyên Định Dã: "Phụ thân Diệu Diệu chính là nhân vật lớn trong kinh thành đến, ngươi đắc tội nổi sao!"
"Nhân vật lớn trong kinh thành? Là người nhà nào?"
"Liên quan gì tới ngươi!" Cữu nương chống nạnh nói: "Diệu Diệu trước khi đến, chúng ta cũng đều đã nghe qua, nhất định không sai được, vị đại nhân này chính là phụ thân Diệu Diệu!"
Nguyên Định Dã liếc qua, ánh mắt như đao nhìn quản sự Dương phủ.
Quản sự Dương phủ không chút rụt rè: "Không tệ."
Mặc dù trong lòng của hắn rõ ràng, Trương Diệu Diệu không phải là thân nữ nhi của hắn nhưng trước khi chuẩn bị đi, Dương tướng trịnh trọng nói Trương Diệu Diệu là chính miệng thái tử ra lệnh, chẳng sợ người đột nhiên xuất hiện này là phụ thân thật của Trương Diệu Diệu, không thể để hắn mang người đi!
"Trương Diệu Diệu, con theo ta đi, ta đưa con trở lại kinh thành." Quản sự Dương phủ cười nói: "Con không phải đã đợi rất lâu rồi sao? Phụ thân trở lại rồi đây, con chẳng lẽ không muốn đi theo ta sao?"
Diệu Diệu nhìn hắn, sự do dự hiện rõ trên mặt.
Nếu không phát sinh biến cố, nói không chừng cô đã đi rồi. Nhưng bây giờ lòng lại lệch về phía thúc thúc đại tướng quân.
Nhưng cô cũng sợ nhận lầm phụ thân, nghĩ tới nghĩ lui, cẩn thận hỏi hắn: "Lúc trước phụ thân để lại đồ cho nương, bây giờ đã bị bán, cái này cũng không cần sao?"
Cữu nương chột dạ: "Đó chỉ là chút đồ không đáng tiền, trong kinh thành có rất nhiều đồ tốt, có đáng là gì..."
Quản sự Dương phủ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu đó là đồ quan trọng thì đương nhiên là cần lấy."
Mắt Diệu Diệu sáng lên: "Vậy ông nhớ đó là cái gì không?"
Quản sự Dương phủ: "..."
Dương tướng không có nói gì về cái này a!
Hắn ấp úng nửa ngày, nói không nên lời.
Diệu Diệu quan sát sắc mặt của hắn: "Ông không biết sao?"
"Là một cái vòng ngọc." Nguyên Định Dã trầm giọng nói: "Là tín vật đính ước ta để lại cho Tú Nương."
Diệu Diệu trong lòng đã có phán đoán.
Cô kề sát bên người phụ thân đại tướng quân, ôm lấy tay hắn, khuôn mặt nhẹ nhàng cọ cọ, trong mắt tràn đầy hâm mộ, thân thiết. Nguyên Định Dã ôm cô vào lòng, trân trọng như trân bảo.
"Diệu Diệu!" Cữu nương gấp gáp, nàng ta cũng không dám tiến lên kéo người, cũng chỉ có thể nói: "Vị đại nhân này mới là phụ thân ngươi, ngươi đừng nhận lầm người!"
"Mới không phải." Diệu Diệu tức giận phản bác: "Phụ thân ta sẽ luôn nhớ rõ mẫu thân!"
"Ngươi cái con nha đầu ngu xuẩn này, phụ thân ngươi chính là quý nhân đến từ kinh thành! Vậy mà còn làm ra vẻ không cần, ngươi có bị ngu không hả!"
"Quý nhân trong kinh thành?" Nguyên Định Dã cười lạnh: "Ta sao lại không biết, trong kinh thành có quý nhân đi lừa gạt con gái nhà người khác. Ngươi là người nhà ai?" Nguyên Định Dã nói ra tên vài người, đều là những nhân vật nổi danh trong kinh.
Quản sự Dương phủ đổ mồ hôi lạnh, trực giác làm hắn ý thức được người trước mắt này có thân phận không đơn giản.
Hắn cân nhắc nói: "Ngươi nếu cũng tới từ kinh thành, không bằng chúng ta ngồi xuống thương thảo..."
Nguyên Định Dã lười nói chuyện với hắn, lấy từ trong ngực ra tấm lệnh bài.
Quản sự Dương phủ luống cuống tay chân nhận lấy, lúc hắn thấy rõ thì đầu gối đã mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, lệnh bài trong tay như nặng hơn ngàn cân làm hai tay run run, suýt nữa không cầm được.
Trong kinh có ai mà không nhận ra lệnh bài của phủ tướng quân chứ!
Hắn nhớ ra rồi! Thảo nào hắn luôn cảm thấy quen quen, là từ lần trước tới phủ làm khách, hắn từng nhìn thấy từ phía xa, người này chính là Nguyên đại tướng quân nổi danh thiên hạ!
Hai tay quản sự Dương phủ nâng... lệnh bài, đầu không dám ngẩng, run run rẩy rẩy: "Nguyên, Nguyên tướng quân, cái này, cái này, ngài..."
Thái tử điện hạ phân phó tìm người, sao lại tìm đến chỗ Nguyên tướng quân chứ! Cái nơi hương dã vắng vẻ này sao lại có nữ nhi của Nguyên tướng quân!
Nguyên tướng quân tại sao lại ở đây!
Ông trời ơi! Chẳng lẽ đang chơi hắn ư?!
Hắn vừa quỳ, đám người sau lưng cũng quỳ theo.
Diệu Diệu níu lấy góc áo phụ thân, lén lút liếc mắt nhìn hắn, lại được hắn bế lên, đi đến chủ vị ngồi xuống. Cô ngồi trên đầu gối phụ thân, nhìn sắc mặt cả nhà cữu cữu trắng bệch kinh hoảng, nghĩ nghĩ rồi ưỡn thẳng sống lưng.
Cô hiện tại đã có phụ thân làm chỗ dựa!
"Ngươi là do nhà ai phái tới?"
"Tiểu nhân là Dương gia..." Quản sự Dương phủ không dám không đáp: "Tướng quân, ở trong đó nhất định là có hiểu lầm, nếu tiểu nhân sớm biết Trương... tiểu thư Diệu Diệu là nữ nhi của tướng quân thì dù có cho thêm cả vạn lá gan cũng không dám làm loạn."
Nguyên Định Dã hừ lạnh: "Ta thấy lúc ngươi mới tự xưng phụ thân có lá gan rất lớn."
Quản sự Dương phủ dập mạnh đầu xuống đất, trong lòng không ngừng kêu khổ.
"Nguyên tướng quân tha mạng, tiểu nhân cũng là theo phân phó mà làm việc, ngàn vạn không dám tự tác chủ trương..."
Nguyên Định Dã âm trầm nhìn hắn, không nói một lời. Chẳng lẽ trong chuyện của Tú Nương cũng có Dương gia nhúng vào?
Dương gia là mẫu tộc nhà đương kim hoàng hậu, đương kim gia chủ là thừa tướng, làm việc từ trước đến nay đều rất khiêm tốn, trước đó, hắn có kết giao với Dương gia. Không oán không hận, vô duyên vô cớ, Dương gia vì sao lại muốn mưu hại thê nữ của hắn...
Mu bàn tay đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Nguyên Định Dã lấy lại tinh thần, khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn lập tức trở nên ấm áp, ngữ khí ôn nhu hỏi: "Sao vậy?"
"Phụ thân." Diệu Diệu ôm lấy cổ của hắn, co lại trong ngực.
Cô có rất nhiều lời muốn nói với phụ thân, ủy khuất trong đầu giống như một vũng nước, nháy mắt mấy cái liền chảy ra ngoài.
"Đồ nương để lại cho con đều bị cữu nương bán mất. Còn có vòng tay người cho nương cũng bị bán mất." Cô nói rất nhanh, lúc bị phụ thân giả cự tuyệt thật sự làm tổn thương thấu tâm can nên lúc này mở miệng vừa cẩn thận vừa khẩn trương: "Con... Con có thể lấy về không?"
"Con cái gì cũng không cần, chỉ cần lấy đồ của nương về thôi."
Diệu Diệu chờ mong nhìn hắn, nước mắt lấp lánh: "Phụ thân, được không?"
Nguyên Định Dã nhẹ nhàng xoa đầu cô, hắn giương mắt khiến người Trương gia hận không thể tìm một cái hố để chui vào.
"Sao lại không thể chứ?"
Ngữ khí hắn nhẹ nhàng, dùng lời ôn nhu nhất để nói với Diệu Diệu.
Nhưng lúc giương mắt lên, đáy mắt chính là sát khí khi trải qua chiến trường chém giết.
"Bọn hắn còn làm gì? Con nói hết ra, chúng ta cùng nhau thanh toán một thể."
Người Trương gia mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn, chỉ hận không thể lập tức biến mất.