Tên Hán Việt: Nhân sinh nếu chỉ như sơ kiến Thể loại: Bách hợp, hiện đại, trọng sinh, ngược luyến tình thâm, HE Couple chính: Tần Hải Dao, Nguyễn Y Hàm Nhân vật phụ: Tần Thấm, Khương Trăn Nguyệt, Nguyễn nãi nãi, A Ly, Tần Hải Long, Tần Nghi
Editor: Mei
Tóm tắt một câu: Tôi yêu em, tôi hận em. Ý chính: Người bổn tính là lương thiện
Văn án
Rõ ràng từ khi mới sinh ra Nguyễn Y Hàm đã là người chiến thắng, thế nhưng cầm một bộ bài tốt như vậy, cuối cùng lại đánh không ra gì.
Năm cô hai mươi lăm, làm người quản lý công ty giải trí trị giá hơn trăm triệu. Thế nhưng cô đã không thể khiến cơ nghiệp phát triển hơn, lại sa vào sắc đẹp, đắm chìm trong tình yêu, vì một Tần Hải Dao mà cuộc đời xuống dốc, càng bước càng gần hướng vực sâu.
Mà cô càng không ngờ, Tần Hải Dao hóa ra là con gái riêng của tổng giám đốc công ty giải trí Nam Dương, bày mưu tính kế, lợi dụng cô, mê hoặc cô, khiến cô trầm mê, sau đó thua hết cả gia tài, công ty phá sản, cửa nát nhà tan.
30 tuổi ở trước mặt Tần Hải Dao cùng vị hôn phu, Nguyễn Y Hàm tràn ngập nước mắt nói "Tôi yêu em". Cũng trong một khắc đó, Nguyễn Y Hàm minh bạch tất cả.
Cô tâm như tro tàn, truỵ nhai bỏ mình, làm người thổn thức.
Thử hỏi, nếu sống lại lần nữa, Nguyễn Y Hàm còn sẽ như thế sao?
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, Nguyễn Y Hàm thật sự trọng sinh, vẫn là trọng sinh ở tuổi 25, năm huy hoàng nhất trong cuộc đời cô.
Nguyễn Y Hàm nhìn chính mình trong gương cười lạnh, nợ máu phải trả bằng máu, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tần Hải Dao.
Lại lần nữa gặp nhau.
Hai người gặp lại trong buổi tiệc đêm.
Nguyễn Y Hàm đem Tần Hải Dao ấn ở trên tường, hung tợn nhìn nàng. Ánh đèn lộng lẫy chiếu xuống, Nguyễn Y Hàm lại thấy trong mắt nàng lập loè lệ quang.
Hiện giờ, Nguyễn Y Hàm nhìn nữ nhân ngày xưa cô từng yêu sâu đậm cùng tổn thương cô nhiều nhất, tâm không có chút dao động.
Cô bẻ gãy đôi cánh của Tần Hải Dao, đem nàng tựa như chim hoàng yến giam cầm bên người, làm cho Tần Hải Dao nhìn thấy, cô như thế nào đem Tần Hải Dao đối xử với chính mình lúc trước, từng chuyện từng chuyện một trả lại nàng gấp bội.
———
Yêu đến tận cùng nhiều thì hận có bao nhiêu sâu?
Nàng sóng mắt mất hồn chờ ngươi câu dẫn;
Nàng khinh cuồng mê say làm ngươi điên cuồng;
Nàng vũ mị quyến rũ làm lòng ngươi say;
Nàng bò lên trên ngươi làm giường ấm áp;
Nàng cùng ngươi trắng đêm triền miên;
Nàng một dao đâm vào đầu quả tim ngươi;
Nàng ôn nhu liếm láp miệng vết thương của ngươi;
Lại ngẩng đầu, nàng khoé mắt như cũ làm ngươi mê luyến vũ mị.