Lăng Diệu đến cửa phòng vệ sinh. Anh gõ lên cửa kính và hỏi: “Cô ổn không?”

Tô Ly đang tắm thì ánh đèn đột ngột vụt tắt. Nước vẫn chảy khiến cô có cảm giác sợ hãi khác thường.

Cô phát hiện kể từ khi mình đến đây đã không hợp phong thủy với nơi này. Cô sợ độ cao, sợ chó, rồi sợ bóng tối.

“Mất điện rồi sao?” Cô dè dặt hỏi.

Lặng Diệu đứng ngoài cửa đáp: “Có lẽ tuyết rơi nhiều quá đè lên dây điện. Ngày xưa cũng từng xảy ra trường hợp này rồi.”

Tô Ly đứng yên tại chỗ không dám di chuyển, cô bắt đầu suy nghĩ trong bóng tối: “Bao giờ có điện?”

Lăng Diệu dừng lại và nói: “Tôi xuống dưới kiểm tra, sẽ có điện nhanh thôi.”

Tô Ly gật đầu, tự trấn an bản thân: “Ừ.”

Trước khi anh đi, anh còn nhắc nhở cô: “Lúc ra ngoài cô cẩn thận một chút, cứ vịn vào tường mà đi.”

Ban đêm trong núi, căn nhà gỗ ba tầng chìm trong bóng đêm yên tĩnh. Cô có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện ở lầu dưới.

Cô đoán bọn họ đang bàn bạc về cách sửa chữa khẩn cấp. Sau đó cô lại nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu. Cô dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi phòng tắm nhỏ, cầm khăn lông lau qua loa một lát rồi nhanh chóng mặc quần áo và mở cửa ra ra.

Hành lang tối đen như mực, chỉ có ánh sáng khúc xạ từ tuyết ở ngoài cửa sổ.

Tô Ly ôm quần áo về phòng. Cuối hành lang tối om, thậm chí cô còn không thấy được cửa vào.

Cô dựa vào trí nhớ của mình đếm từng cánh cửa để tìm ra nơi thuộc về mình, nắm chặt chốt cửa đẩy vào.

Lăng Diệu quen cửa quen nẻo chạy nhanh xuống lầu. Anh vào quầy bar rút ra vài cây nến để nên quầy, sau đó móc bật lửa từ túi quần và châm từng cây một.

Anh cầm một cây, vừa định xoay người đi thì nhìn thấy một gương mặt từ trong ánh nến. Anh không kịp đề phòng lùi lại vài bước.

Sau khi thấy rõ người đó là ai, anh chửi thầm một câu và hỏi: “Cậu đứng đây làm gì?”

Tiểu Đao vẫn đang buồn vì điện thoại di động hết pin đúng lúc nhà mất điện. Cậu loay hoay trong phòng khách rộng lớn, bởi vì không thể xác định phương hướng nên không biết phải làm sao.

“Anh…” Cậu kích động kêu lên: “Đang yên đang lành tại sao lại cúp điện. Em sợ đến mức tỉnh rượu luôn.”

Lăng Diệu chế nhạo cậu: “Tỉnh rượu rồi thì có đi được không?”

Tiểu Đao gật đầu lia lịa: “Có thể.”

Lăng Diệu lấy hai cây nến đưa cho cậu và dặn dò: “Sếp của cậu ở nhà vệ sinh lầu ba, đặt cái này trước cửa cho cô ấy.”

Anh nói xong cũng không thèm cầm nến mà đi thẳng vào màn đêm và xông ra ngoài.

Tiểu Đao lẩm bẩm: “Đôi mắt của anh ấy có thể nhìn xuyên qua bóng tối sao?”

Ngoài trời không ấm áp như trong nhà, bởi vì là mùa đông nên vô cùng lạnh.

Lặng Diệu sang phòng bên cạnh, anh thấy Khương Tiến và Tiểu Kiếm đã di chuyển cái thang để kiểm tra và sửa chữa.

Tiểu Kiếm nhìn anh và hỏi: “Sập cầu dao rồi. Dậy điện đã cũ còn bị tuyết rơi đè xuống nên bị dứt.”

Lăng Diệu liếm bờ môi bị gió rét hong khô. Anh ngửa đầu nhìn hàng dây điện rồi lẩm bẩm: “Đáng lẽ chúng ta phải để ý đến nó sớm hơn.”

Anh nhận lấy đèn pin trong tay Tiểu Kiếm và nhìn theo hướng Khương Tiến đang trèo lên và hỏi: “Sao rồi?”

Khương Tiến đeo găng tay cách điện dọn đống tuyết trên đó. Anh ta tạm nghỉ và nói: “Tôi vẫn đang kiểm tra, không chắc lắm nên tôi không biết xử lý thế nào.”

Lăng Diệu ra hiệu cho anh ta xuống: “Để tôi nhìn thử.”

Anh trả lại đèn pin cho Tiểu Kiếm, đợi Khương Tiến leo xuống thì leo một phát lên mấy bậc thang.

Ánh sáng trên tay Tiểu Kiếm không theo kịp bóng dáng của anh: “Anh cẩn thận một chút, chậm thôi.”

Lăng Diệu duỗi tay hỏi Khương Tiến để lấy cái găng tay, đợi đối phương đưa lên cho anh, anh lại bảo: “Cậu lấy con dao cắt cáp màu xanh trong hộp đến đây.”

Khương Tiến cúi xuống lấy đồ rồi đưa cho người bên trên.

Gần nửa tiếng sau, Lăng Diệu vẫn đứng bất động trên cầu thang, những bông tuyết phủ trên đầu càng ngày càng nhiều nhưng anh cũng không có thời gian để gạt chúng ra.

Anh dùng sức vặn dây cáp bên trong và thực hiện các biện pháp bảo vệ an toàn cho dây. Sau đó anh dừng lại và lắc đầu.

“Tiểu Kiếm, cậu thử đi.”

Tiểu Kiếm hiểu ý, vội vàng đi mở cầu dao. Ánh sáng của căn nhà đã được khôi phục ngay lập tức.

“Có điện rồi.” Khương Tiến và Tiểu Kiếm đồng thanh reo lên.

Lăng Diệu nhảy xuống từ cái thang, ném dụng cụ trong tay vào hộp và nói: “Dọn dẹp rồi vào nhà.”

Khương Tiến nhìn đôi chân bị ghim chặt trong tuyết của anh, vỗ vai anh và nói: “Cậu không sợ ngã chết à.”

Trước khi vào nhà, Lặng Diệu còn tiện tay dẹp đống tuyết trước mái hiên. Khi anh đi ngang qua phòng khách thì phát hiện ra Tiểu Đao đang ngồi xem ti vi, anh hỏi: “Cậu lên đó chưa?”

Tiểu Đao đang mê mệt với chương trình thể thao: “Rồi. Em để ở cửa.”

Lăng Diệu đi thẳng vào bếp tìm một bình sữa bò còn nguyên, rót một cốc và bỏ vào nồi để hâm nóng.

Khương Tiến đi theo cũng liếc mắt nhìn thử, anh ta ngạc nhiên bảo: “Từ khi nào mà cậu có thói quen uống sữa trước khi đi ngủ thế?’

Lăng Diệu tự rót cho mình một cốc nước lọc: “Cho người có tửu lượng kém.”

Khương Tiến lập tức hiểu ra, anh ta nở nụ cười: “Không phải cậu muốn…”

Lăng Diệu lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi muốn làm gì?”

Khương Tiến không nói gì, hình như anh ta đã nắm chắc cái gì đó: “Lúc đầu tôi không để ý hoá ra cậu là loại người này.”

Lăng Diệu bỏ ngoài tai những gì anh ta nói. Anh xoay người kiểm tra nhiệt độ cốc sữa.

Một lát sau, sữa bò được hâm nóng.

Anh lấy nó ra và lau khô cái cốc. Anh còn chuẩn bị một cái đệm lót nhưng nghĩ một lát lại dùng tay không để cầm.

Anh vừa lên lầu ba đã nhìn thấy cây nến ở trước cửa nhà vệ sinh. Bởi vì nó ở đó rất lâu nên sáp nến đã nhỏ xuống sàn.

Lăng Diệu nhíu mày, anh gõ cửa nhưng không có ai trả lời. Anh mở cửa ra cũng không thấy người đâu.

Anh thở phào nhẹ nhõm, xoay người đến cuối hành lang.

Đến trước cửa phòng 305, anh dừng lại hít sâu một hơi rồi gõ cửa.

Anh đợi một lúc nhưng không thấy phản hồi. Anh lại gõ tiếp ba cái nữa.

Vẫn không có người đáp lại, anh hô lên: “Tô Ly!”

Một phút trôi qua, Lăng Diệu tin rằng cái người trong phòng đã ngủ say như chết. Anh cúi đầu nhìn cốc sữa bò trong tay, anh không đặt nó trước cửa mà trở về phòng trước.

Anh vừa mở cửa phòng ra đã cảm thấy trong phòng có một luồng hơi thở xa lạ.

Anh không bật đèn, mượn ánh sáng của hành lang anh thấy chiếc giường của mình có gì đó không đúng lắm. Anh nhấc chân lên và từ tốn đi vào.

Lăng Diệu di chuyển rất nhẹ nhàng. Có lẽ anh đã hiểu ra gì đó nên muốn lại gần để kiểm chứng.

Anh đến đầu giường, chạm vào công tắc đèn ngủ. Ánh sáng mềm mại hắt lên gương mặt của người đang nằm trên giường. Bây giờ anh mới biết tại sao anh gõ mãi mà phòng sát vách không có phản ứng gì.

Cô không ở đó mà đang ngủ trên giường của anh. Cô ngủ rất say, hơi thở vô cùng ổn định.

Lăng Diệu vào phòng nhưng không làm gì cả. Anh đứng ở đầu giường nhìn cô.

Tô Ly mặc quần áo của mình, mái tóc dài xõa ra gối và nằm nghiêng trên giường. Có lẽ lúc ngủ cô thấy nóng nên đã thò tay ra khỏi chăn bông còn chân thì ôm chặt cái chăn không rời, anh không biết cô đã lăn lộn bao nhiêu vòng mà lại ngủ trong tư thế đó.

Lăng Diệu băn khoăn không biết đối phó với cô ra sao. Đúng lúc ấy có tiếng bước chân từ phía cầu thang truyền tới. Anh vội vàng đóng cửa lại.

Anh đứng ngay cửa, xoa mũi một cái thì ngửi thấy mùi rỉ sét trên tay còn có mùi cá nướng thoang thoảng trên người.

Anh cởi áo tại chỗ, nghĩ một lát muốn đi tìm quần áo sạch để tắm. Khi anh ra đến cửa thì liếc người đang trong giấc mộng một cái rồi mới kéo cửa ra ngoài.

Vừa vặn đụng phải Tiểu Kiếm và Tiểu Đao ở phòng đối diện. Lăng Diệu đứng ngay ở cửa, giấu tay sau lưng rồi lặng lẽ khóa cửa phòng lại.

Tiểu Kiếm lên tiếng trước: “Anh đi tắm à?”

Lăng Diệu gật đầu.

Tiểu Đao cũng hỏi: “Anh thấy chị Ly chưa? Em uống rượu xong vẫn chưa thấy chị ấy.”

Lăng Diệu định hỏi cậu ta thì ra nhờ cậu mà anh mới phải vác họng súng trên lưng. Anh chất vất: “Tôi bảo cậu cầm nến lên, cậu thật sự để ở cửa rồi đi luôn sao?”

Tiểu Đao không biết tại sao anh hỏi thế: “Sao vậy? Em để nhầm chỗ sao? Không phải anh bảo em đặt trước cửa nhà vệ sinh à?”

Lăng Diệu hít một hơi không biết nên nói gì cho cậu hiểu, anh xua tay: “Không sao, cậu về phòng đi.”

Tiểu Đao xoay người chỉ căn phòng 305 ở cách vách và hỏi: “Chị Ly ở phòng đó hả?”

Lăng Diệu thấy cậu định sang đó đã vội vào kêu lên: “Cái đó… Cô ấy ngủ rồi. Vừa nãy anh gọi nhưng cô ấy không nghe thấy.”

Tiểu Đao không hề nghi ngờ anh. Cậu lẩm bẩm: “Ngủ sớm thế.” Nói xong thì quay lại căn phòng của mình ở đối diện.

Tảng đá treo trong lòng Lăng Diệu rớt xuống. Anh nhìn Tiểu Kiếm một cách mất tự nhiên rồi sải bước đi.

Lăng Diệu lơ đãng xông vào nhà tắm. Anh sợ Tô Ly đang ngủ thì đột ngột tỉnh lại. Sau khi cô phát hiện ra đó không phải phòng mình sẽ hét lên khiến cả tầng nghe thấy. Anh không biết đêm nay anh có được ngủ ngon không nữa.

Anh giặt quần áo qua loa rồi cầm chiếc khăn tắm treo trên giá. Anh lau được một nửa mới nhận ra có gì đó sai sai. Anh nhìn cái khăn trong tay. Đó là cái của người tắm trước quên mang về nên vẫn còn lưu lại dấu vết ẩm ướt.

Anh đưa lên mũi ngửi thử, có mùi thơm của hoa cỏ nhưng anh không biết mình đã ngửi thấy nó ở đâu.

Anh coi như không có chuyện gì và tiếp tục lau người nhưng vẫn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ. Hình như khăn tắm có mùi của phụ nữ, mùi hương nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Trước khi rời khỏi phòng tắm, Lăng Diệu cẩn thận kiểm tra các ngõ ngách trong phòng, chắc chắn không bỏ sót thứ gì mới quay lại phòng mình.

Người trên giường vẫn giữ nguyên tư thế cũ, cô còn không thèm động một ngón tay.

Lăng Diệu lấy áo sơ mi vắt trên vai xuống, mặc xong mới định ra ngoài tìm người. Anh phát hiện cô kẹp chăn bông ở giữa hai chân nên vươn tay kéo nó ra.

Anh cẩn thận kéo được một đoạn thì cánh tay của đối phương động đậy. Anh dừng lại và chờ một lát thì thấy cô có dấu hiệu trở mình, nhân cơ hội đó anh kéo chăn bông ra.

Tô Ly trở mình thoát khỏi cái chăn. Cô nằm nghiêng sang một bên chiếm hết diện tích trên giường.

Lăng Diệu gom chăm bông lại thành một cục tròn vo rồi ném xuống góc giường. Anh chống tay lên thành giường và nhìn chằm chằm người nào đó mất năm giây.

Một gương mặt đỏ bừng. Có lẽ cô khát nước nên đã chép miệng vài lần. Sau đó tiếng hít thở đều đều lại vang lên.

Lăng Diệu biết rõ là mình không chịu đựng nổi. Anh thấy cô không dậy nên dứt khoát luồn tay xuống người cô và bế cô lên.

Kết quả đúng như anh dự đoán, người phụ nữ này chỉ khoảng 45kg.

Tô Ly ngủ không an ổn, cô vô thức dụi vào ngực Lăng Diệu. Không biết cô vô tình hay cố ý thò tay vào áo anh, chạm đến xương quai xanh của anh thì dừng lại và dán sát vào.

Lăng Diệu bị người nào đó ôm cổ. Bàn tay nóng hổi tìm đến anh để giải nhiệt.

Bây giờ anh không muốn so đo với cô. Anh từ từ mở cửa phòng, đợi hành lang không còn một bóng người, anh nhanh chóng ra ngoài và đưa cô về phòng bên cạnh.

Anh không bật đèn trong phòng của Tô Ly. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, kéo chăn cho cô sau đó lặng lẽ quay về phòng bên cạnh để lấy đồ cô đã đánh rơi. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, anh lấy chìa khóa dự phòng để ngụy trang rằng cánh cửa đã bị khóa từ bên trong.

Sau khi làm xong mọi việc, anh quay về phòng thấy ly sữa bò trên kệ đã không còn ấm nữa.

Anh lắc đầu tự giễu rồi ngửa đầu lên uống cạn.

Đêm nay Tô ly ngủ rất ngon. Cô cảm thấy có một khoảng thời gian mình bay lơ lửng trên không trung, ngắm nhìn đường phố tấp nập xe cộ trong lòng đô thị. Cô ngẩng đầu lên và nhìn xuyên qua những tầng mây, ở đó có một bóng người mờ ảo như thể đã luôn đi theo cô nhưng cô không biết đó là ai.

Ngược lại, người đàn ông ở căn phòng cách vách đã trằn trọc suốt một đêm.

Mặc dù anh đã đưa cô về phòng nhưng mùi hương của cô vẫn còn ở đó.

Nó ẩn trong cái gối và chăn nệm, thậm chí trên ngực và bàn tay của anh… Dường như bất kể thứ gì cũng có thể khiến anh nhớ lại sự mềm mại của đầu ngón tay.

Lăng Diệu nhắm mắt lại. Anh còn tưởng tượng đến dáng vẻ ai đó đang nằm trong lòng anh. Cảm giác ấy đột nhiên trở nên mãnh liệt khiến anh không thể phân biết được khoảnh khắc ấy là ảo ảnh hay là sự thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play