Thung lũng hơi thấp và có rất nhiều khe rãnh, chúng bị tuyết vùi lấp bằng các độ sâu khác nhau.
Tô Ly chưa đi được vài bước, cô đã giẫm phải ít nhất là năm cái hố. Lúc đó, Lăng Diệu không cho cô xuống kể ra cũng có đạo lý.
Nhưng nếu cô đã xuống dưới cô không có lý do nào để lùi bước. Cô phải tiếp tục đi con đường này. Tất cả mọi thứ phía trước vẫn còn là một ẩn số.
Sau khi cảnh sát Từ nhận ra Tô Ly, ông ấy đã thoải mái hơn nhiều khi tiếp xúc với cô. Ông cũng hỏi cô về những chuyện khi ba cô còn sống.
Tô Ly đáp lại một cách ngắn gọn. Cô ngước mắt lên nghĩ về hướng đi tiếp theo, nhưng cô lại nhìn thấy một người đi đến chắn trước mặt mình.
Lăng Diệu nghe thấy một loạt tiếng động từ ngã rẽ phía xa, anh đã nắm chắc trong lòng nhưng đến gần mới nhìn rõ, ánh mắt đầu tiên của anh rơi vào một người phụ nữ đang bị một đám đàn ông vây quanh.
Cô giơ một chân lên và dang rộng hai tay, cơ thể run lên bần bật giống như một đứa trẻ sắp sửa nhảy lên một tảng đá lớn.
Tô Ly không hiểu tại sao anh quay lại. Cô định chờ đến lúc họ đến gần anh để hỏi nhưng cảnh sát Từ ở bên cạnh đã nhanh chóng bước lên. Ông lôi kéo anh để nói vấn đề quan trọng.
Tô Ly tạm thời từ bỏ. Cô lẳng lặng đi theo phía sau. Cô vừa nghe họ nói về tình hình truy bắt trước mắt vừa cúi đầu và vô thức giẫm theo dấu chân của người đi trước.
Khoảng cách giữa những bước chân của anh không lớn lắm, cô có thể dễ dàng đuổi kịp. Cô in dấu chân vào trong dấu chân của người đó để so sánh sự khác biệt. Nó giống như cô đang được bao bọc vậy.
Khi đến hiện trường, các nhân viên kỹ thuật lập tức triển khai việc tìm kiếm chứng cứ và liên hệ với những dấu vết trên đường đến đây và manh mối để lại tại hiện trường vụ án.
Tô Ly không cản trở việc điều tra phá án của họ. Cô đến một mảnh đất trống hơi cao và ngửa đầu nhìn hai mỏm đá sừng sững ở phía đối diện. Bầu trời bị những đỉnh núi bao quanh, còn con đường quốc lộ chằng chịt phía trên vách đá kéo dài ra xung quanh một cách vô tận.
Dưới ngọn núi nguy nga và tráng lệ, con người có vẻ vô cùng nhỏ bé, họ như thể những hạt bụi đang lạc lõng giữa thế gian.
Khương Tiến ra khỏi đám đông. Anh ta đến gần và nhìn cô từ trên xuống dưới và nói: “Tại sao cô cũng đến?”
Tô Ly giậm chân khiến tuyết trên giày rơi xuống. Cô đút tay vào túi áo và nói: “Có người bảo vệ tất nhiên tôi phải đến rồi.”
Khương Tiến nói: “Xem ra có người lo lắng quá rồi.”
Tô Ly không cố hiểu những lời nói đó. Cô chỉ vào thứ phía trước và hỏi: “Người đó chết như thế nào?”
“Có một vết thương ở sọ não và hai lỗ hổng trên ngực. Máu đã chảy cạn rồi.”
Cô giật mình: “Người đó bị đâm chết sao?”
Khương Tiến lắc đầu: “Người đó bị đánh, sau đó còn ăn thêm hai viên đạn. Đây là một trong ba kẻ đào tẩu.”
Tô Ly trợn tròn mắt khi nghe thấy những lời nói đó. Cô lập tức hiểu ra. Cô lại nhìn về phía mảnh đất kia, chỉ có vài con chim di trú đang đậu trên tán lá khô của cây cổ thụ còn xác chết nằm ngay phía dưới. Thoạt nhìn có vẻ rất thê lương.
Cảnh sát Từ và Lăng Diệu đứng một bên thì thầm gì đó, người phía sau trông có vẻ đặc biệt tập trung.
Cô nhìn góc nghiêng của người nọ và hỏi Khương Tiến: “Các anh thường xuyên hộ trợ việc phá án sao?”
“Thỉnh thoảng.” Khương Tiến cũng nhìn qua đó. Anh ta nói thêm một câu: “Chỉ có điều tên này rất hay để ý đến những chuyện xảy ra trên núi.”
Tô Ly kinh ngạc: “Có nhiều núi như thế, làm sao anh ấy quản được?”
Khương Tiến rảnh rỗi không có gì làm. Anh ta cúi đầu sờ soạng điếu thuốc, hít một hơi và nói: “Thật ra chỗ nào cậu ta cũng muốn quản.”
Tô Ly chịu đựng mùi thuốc lá nồng nặc. Cô không bỏ đi mà nói tiếp: “Các anh phải có phạm vi cụ thể chứ?”
“Phạm vi à …” Khương Tiến hít một hơi và suy nghĩ, sau đó anh ta chậm rãi nhả ra một câu: “Chúng tôi cùng công tác ở khu đông nam, rất hiếm khi tới đây nhưng cậu ấy có thể một mình chạy đến bất cứ đâu.”
Tô Ly dò hỏi: “Anh ấy đi một mình sao? Để làm gì?”
Khương Tiến cười: “Chắc là vấn đề liên quan đến phụ nữ.”
Tô Ly không khỏi nghi ngờ: “Anh ấy có phụ nữ sao?”
Khương Tiến nhìn phản ứng của cô, anh ta mỉm cười và nói: “Nếu cậu ta không ở cùng phụ nữ, chẳng lẽ lại vào núi với gấu hoang?”
Tô Ly không hiểu rõ ngọn nguồn nhưng cô biết điều này không đáng tin.
Khương Tiến thấy sắc mặt ảm đạm của cô, anh ta cứ tưởng cô thấy mất mác. Anh ta lại an ủi: “Có điều cô đừng quá thất vọng. Từ đó đến giờ cậu ấy chưa bao giờ đưa phụ nữ về nhà ngủ. Cô cũng xem như là người đầu tiên đấy.”
Điều này rõ ràng sẽ khiến người khác hiểu lầm. Tô Ly sửng sốt. Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Cảm ơn đã cho tôi biết.”
“Không cần cảm ơn.” Khương Tiến lại tiếp tục nói đùa: “Cốc sữa bò tối hôm qua có ngon không?”
Tô Ly liếc anh ta một cái: “Sữa bò nào?”
Khương Tiến tỏ vẻ đã nhìn thấu tất cả: “Cô đừng giả vờ. Sau khi cậu ta hâm nóng thì bưng lên đó. Tôi nhìn thấy hết đấy.”
Tô Ly suy nghĩ về nó một lúc lâu, cô hỏi: “Lúc nào?”
Khương Tiến lắc đầu nói: “Xem ra tối hôm qua cô say thật rồi. Cô cũng không biết hôm qua mất điện à?”
Tô Ly vẫn còn nghi ngờ nhưng cô không hỏi nữa.
Cô quay lại nhìn khẩu súng săn trên vai phải của anh ta và chuyển chủ đề: “Anh có thể săn thú vào mùa đông không?”
Khương Tiến thấy cô tò mò với vấn đề này. Anh ta nắm lấy súng săn và đặt nó nằm ngang: “Cô nhìn xem nó có cái gì. Nếu bắn không trúng con thú lớn có thể dùng cán súng đập thỏ rừng.”
Tô Ly chưa bao giờ nhìn thấy một con thỏ rừng nên cô không thể hình dung ra cảm giác đó.
“Cô đã bao giờ ăn thịt thỏ chưa?” Khương Tiến hỏi cô.
“Tôi chưa ăn bao giờ.” Tô Ly lắc đầu, sau đó cô nghiêm túc từ chối: “Tôi không ăn thú hoang.”
“Cô không ăn à.” Khương Tiến tỏ vẻ am hiểu: “Nếu có cơ hội, cô đi theo chúng tôi làm một bữa ngon. Tôi đảm bảo cô sẽ không bao giờ quên.”
Tô Ly mỉm cười nhưng cô không tán thành với điều đó.
Ở bên kia, cảnh sát đã khẳng định người chết là một trong những tên cướp đang bỏ trốn. Ngoài ra, dựa vào các thông tin thu thập được sau khi cảnh sát kiểm tra dấu vết xung quanh hiện trường, kẻ tình nghi lớn nhất rất có thể là đồng phạm của người đó. Hai hàng dấu chân là chứng cứ đầy đủ nhất để chứng minh hai kẻ đó đã hoảng loạn bỏ chạy.
Đã một ngày trôi qua, họ chưa bắt được tội phạm nhưng có một người đã chết.
Bước ngoặt của vụ truy lùng khiến tất cả mọi người có mặt ở đó không khỏi lau mồ hôi.
Lăng Diệu trò chuyện với cảnh sát Từ một lúc. Sau đó anh thoát ra và đến con dốc cao mà Tô Ly đang ở.
Tô Ly vẫn luôn nhìn về phía đó. Cô đứng ngay ngắn lại, trực giác mách bảo anh có chuyện gì đó muốn nói với cô.
Nhưng Lăng Diệu chưa kịp đến gần, không hiểu Khương Tiến bị làm sao, anh ta đột nhiên nhích đến và hất bay cái mũ của cô đi.
Tô Ly nghiêng đầu hỏi. Cô hỏi một cái khó hiểu: “Sao thế?”
Khương Tiến bình tĩnh trả lời: “Không sao cả. Tôi thấy có lá rụng xuống đầu cô.”
Tô Ly quay đầu như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Lăng Diệu đã đến bên cạnh. Tầm mắt của anh dừng lại trên đầu cô.
Tô Ly vô thức giơ tay lên phủi một lần nữa. Cô đột nhiên nhận ra điều gì đó. Cô quay lại nhìn Khương Tiến, quả nhiên anh ta đang cười trên sự đau khổ của người khác.
Mảnh đất này vốn dĩ đã chẳng có cây thì lấy đâu ra lá.
Anh ta chỉ đang diễn kịch để người nào đó nhìn thấy. Tô Ly hiểu rõ thủ đoạn vớ vẩn của anh ta nhưng cô không bài xích mà còn nở nụ cười.
Hình như Lăng Diệu đã chứng kiến tất cả mọi thứ. Anh bình tĩnh hỏi cô: “Vừa nãy cô nói gì với lão Từ?”
Tô Ly hỏi ngược lại anh: “Tôi nói cái gì?”
Lăng Diệu trực tiếp vạch trần cô: “Ông ấy cho phép cô ở lại để lát nữa đi theo đoàn.”
“Như thế là được rồi.” Tô Ly nở một nụ cười hời hợt: “Đội trưởng Lăng, cấp trên đã yêu cầu như thế anh sẽ không từ chối chứ?”
Không phải anh biết rồi mà vẫn hỏi mà giống như anh đang cố ý trút bực bội lên người cô: “Tôi tưởng cô dùng mồm mép để giở trò với người ta, tôi không thể lo xa sao?”
Tô Ly nhận ra ý tứ của anh, cô chọn cách tốt nhất là đưa ra một lời hứa: “Nếu như tôi đã theo xe anh đến đây, bất kể chuyện gì xảy ra trong ngọn núi này tôi đều nghe theo anh. Anh bảo tôi đi hướng đông tôi tuyệt đối không đi hướng tây.”
Lăng Diệu cười khẽ: “Vậy bây giờ tôi cho cô đi hướng đông, sẽ có người đưa cô về.”
Tô Ly: “…”
Cái tên này thật sự không thích ăn mềm.
Cô lại thay đổi dòng suy nghĩ. Có lẽ tất cả mọi người đều cho rằng cô mạo hiểm làm liều.
Tô Ly không chịu lùi bước. Cô lại nghe thấy anh nói: “Cái “nghe theo” của cô cũng không tồi đâu, tôi bảo cô đợi trong xe thế bây giờ người đứng trước mặt tôi là ai?”
“Một cô gái xinh đẹp tên là Tô Ly.” Cô trả lời một cách vô cùng nghiêm túc.
Lăng Diệu chỉ nhìn cô và không nói gì cả còn Khương Tiến ở bên cạnh thì không thể chịu nổi đã bật cười. Anh ta vỗ vai người phía trước và nói: “Được rồi. Không phải cũng chỉ nhiều hơn một đôi chân thôi sao?” Anh ta nói xong thì dặn dò Tô Ly: “Cô nhớ đừng chạy lung tung nhé.”
Tô Ly cứ như một đứa trẻ bị dạy dỗ nhiều lần. Cô gật đầu.
Khương Tiến chỉ tay vào Lăng Diệu, gánh vác trách nhiệm hòa hoãn tình hình: “Cậu xem đi, cứ nói chuyện bình thường là được rồi. Cậu nghiêm túc quá đấy. Dù sao tối hôm qua cậu còn nhiệt tình mang sữa cho người ta cơ mà, nhớ phải đối xử dịu dàng với phụ nữ một chút…”
Khương Tiến không nhận ra anh ta vừa mới nói được một nửa bầu không khí giữa hai người còn lại đã trở nên kỳ lạ. Đặc biệt là gương mặt mất tự nhiên của đội trưởng Lăng nhưng khi anh ta nói những lời khách sáo sự lúng túng ấy lại biến mất một cách thần kỳ.
Tô Ly liên hệ với những gì Khương Tiến đã nói lúc trước, cô đại khái có thể hợp lại thành một suy nghĩ. Cô nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.
Còn Lăng Diệu đổ hết cảm xúc vô hình lên người Khương Tiến: “Cậu không ăn thì không thể ngăn nổi cái miệng cậu phải không?”
Khương Tiến không hề sợ chết mà trả lời: “Đúng vậy. Tôi còn đang định bắt vài con thú hoang để ăn đây.”
Lăng Diệu vừa nói vừa đổi chủ đề: “Làm xong việc đã.”
Tô Ly thấy hai người không hẹn mà cùng bước đi còn cô thì tụt lại phía sau. Cô đuổi theo bóng lưng cao lớn của người nọ và kêu to: “Này… Cuối cùng anh có cho tôi đi theo không?”
Anh quay đầu hỏi ngược lại cô: “Tôi không cho cô đi, liệu cô có an phận không?”
Tô Ly lập tức mỉm cười: “Không đâu.” Cô vội vàng sửa lại: “Ừ, nếu anh đồng ý với tôi.”
Lăng Diệu đang sờ khẩu súng săn mà Khương Tiến đưa cho anh. Anh cầm nó rất cẩn thận và mở miệng nói: “Cô nói gì thì cô phải nhớ kỹ trong lòng.”
Tô Ly vừa nhìn anh loay hoay vừa dò hỏi: “Vậy tôi có thể hỏi một chuyện được không?”
Lăng Diệu nghiêng đầu nhìn cô một cách nghiêm túc.
Cô nghĩ xong mới hỏi: “Cốc sữa bò lúc sáng có phải cốc sữa tối hôm qua không?”
Những người xung quanh đang vô cùng bận rộn còn bầu không khí ở phía hai người đã đóng băng tại chỗ.
Lăng Diệu thu hồi tầm mắt: “…Không phải.”
Ánh mắt của cô cứ chạy theo anh: “Tại sao hôm qua anh…”
“Không vì cái gì cả.” Anh không đợi cô nói xong đã cắt lời, đáp lại với vẻ mặt không hề thay đổi: “Sữa bò có thể giải rượu. Tôi sợ cô nôn ra giường sẽ rất khó dọn.”
Người đàn ông này không những không ăn mềm mà còn không hiểu phong tình.
Tô Ly hơi nhăn mày và quay sang bên cạnh: “Thế hai bộ quần áo của tôi anh cũng dọn đi sao?”
Bây giờ cô nhớ lại cô cảm thấy hơi nghi ngờ.
Anh hơi nhếch mắt lên: “Bộ đồ nào?”
“Áo len và…” Tô Ly lại cắn môi. Cô không biết có nên hói hai chữ kia không nên cô dứt khoát chỉ ra điểm mấu chốt: “Hôm qua hẳn là anh đã vào phòng tôi đúng không?”
Lăng Diệu được cô gợi ý, anh đột nhiên nở nụ cười và híp mắt nhìn cô: “Tôi nhớ ra rồi, ý cô là áo ngực có tính phòng thủ cao đó à?”
Một cơn gió thổi qua khiến Tô Ly tỉnh táo lại. Đột nhiên cô có cảm giác lồng ngực lạnh lẽo như thể cô không mặc áo ngực ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT