Tối hôm sau, Thanh Tử đón tiếp hai người họ ở “Thanh Hoan”.
Không gian quán rất thư giãn, ánh sáng vừa phải, ca sĩ hát dân ca, cây xanh và đồ thủ công mỹ nghệ đều mang phong cách của Tử Thanh.
Trong quán đã rất đông khách, họ trông thấy Thanh Tử vào thì sôi nổi chào hỏi trò chuyện với cô ấy.
Thanh Tử đều mỉm cười đáp lại, dẫn hai người tới chỗ ngồi rồi qua quầy bar pha chế rượu cho họ.
Tưởng Thần kéo phanh tay xuống, nhấc người ngồi xuống ghế sô pha mềm mại, thoáng liếc trái nhìn phải, Phương Hòa biết ý đưa cái gối bên cạnh cho anh.
Tưởng Thần ngạc nhiên, nhìn cô một cái, miệng mở ra rồi lại đóng vào.
Phương Hòa buồn cười, cô đoán Tưởng Thần lại định nói cảm ơn nhưng nhớ ra lời cô bảo hôm qua nên lại nuốt ngược trở về.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng bằng vải lanh, cổ tay áo vẫn được xắn lên một cách ngẫu nhiên, có thể nhìn thấy những đường nét cánh tay khỏe khoắn.
Phương Hòa mặc một chiếc váy dài bằng vải lanh màu đỏ, trông hai người rất xứng đôi. Khi mới bước vào, rất nhiều bạn bè của Thanh Tử đã hiểu nhầm hai người họ là một cặp.
“Anh có thường tới quán bar không?” Phương Hòa hỏi, Tưởng Thần lắc đầu: “Không, tôi thường tới quán cà phê hơn.”
“Anh có hay uống rượu không?”
“Không, dạ dày tôi hơi yếu.”
“Tiếc thật, tôi lại là bợm nhậu chính hiệu đấy.” Phương Hòa nhún vai: “Không say không nghỉ.”
“Về nhà thì được, con gái ra ngoài không nên uống quá nhiều.”
Giọng điệu của Tưởng Thần rất nghiêm túc: “Rất nguy hiểm.”
“Chẳng phải đã có anh và Thanh Tử rồi ư.” Phương Hòa thè lưỡi: “Hơn nữa tôi cùng không dễ say đâu.”
“Dù vậy thì vẫn phải chú ý.”
Phương Hòa đột nhiên cảm thấy Tưởng Thần như phụ huynh của mình vậy, cô ra vẻ ngoan ngoãn gật đầu.
Thanh Tử bưng cocktail đặc biệt trở lại, Phương Hòa nóng lòng muốn nhấp một ngụm, rượu ngọt trôi xuống cổ họng, vị ngọt còn lưu luyến nơi môi răng.
“Ngon quá!” Cô giơ ngón cái về phía Thanh Tử: “Khi về em sẽ mãi nhớ mọi thứ ở đây.”
“Em muốn quay lại đây lúc nào cũng được.” Thanh Tử ôm lấy bả vai cô: “Sau này em cũng sẽ giống với Tưởng Thần, đều là khách quen ở đây.”
“Trước đây Tưởng Thần cũng tới ạ?” Phương Hòa nhìn về phía anh.
Tưởng Thần không nhìn cô, gật đầu: “Mấy năm trước, nơi đây không giống như trong trí nhớ của tôi.”
Ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào Tưởng Thần, trong mắt anh ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, Phương Hòa không hiểu. Cô lại quay sang nhìn Thanh Tử, không ngờ trong mắt cô ấy cũng thoáng xúc động.
“Có rất nhiều việc đều sẽ thay đổi.” Thanh Tử nhìn Tưởng Thần, vỗ bả vai anh: “Em cũng vậy, chúng ta đều vậy.”
“Tuy nhiên, nhà và quán bar của chị vẫn ở đây và sẽ ở đây trong nhiều năm.”
Tưởng Thần mỉm cười, bưng rượu lên: “Mấy năm nay chị Thanh Tử đã giúp đỡ em rất nhiều, em kính chị ly này.”
Những chiếc ly va vào nhau phát ra âm thanh giòn giã, Phương Hòa không biết chuyện cũ ẩn sau ly rượu này, nhưng có thể thấy hai người họ có lẽ đã cùng nhau trải qua hoạn nạn.
“Khi nào em đi?” Thanh Tử quay đầu hỏi cô, Phương Hòa gom tóc lại: “Sáng ngày kia ạ.”
Những ngày vừa qua thật đáng trân trọng, Phương Hòa bỗng thấy lưu luyến.
Thanh Tử, Tưởng Thần, Y Y, thành phố này có quá nhiều thứ ràng buộc cô.
Song cuộc sống của cô lại ở thành phố Lam phương Bắc, dù lưu luyến thì cũng phải đi.
“Ngày kia Tưởng Thần cũng về thành phố Lam, hay là hai đứa đi cùng nhau đi.” Thanh Tử cười đầy ẩn ý: “Về rồi cũng đừng cắt đứt liên hệ đấy.”
Phương Hòa không kịp phản ứng lại: “Tưởng Thần?” Cô trừng mắt ghé sát vào anh làm cái bàn cũng rung theo: “Anh cũng ở thành phố Lam à?”
“Em không biết?” Thanh Tử khoanh tay, buồn cười nhìn hai người họ: “Tưởng Thần không nói em nghe sao?”
“Không ạ.” Trông Tưởng Thần còn ngạc nhiên hơn cả cô, anh vô thức duỗi tay bảo vệ cô: “Tôi không biết cô ở thành phố Lam.”
Bấy giờ Phương Hòa mới nhận ra bản thân phản ứng hơi quá, cô xấu hổ ngồi lại chỗ cũ: “Hì hì, trùng hợp thật.”
Tưởng Thần nhìn cô ngồi trở lại, đuôi lông mày khẽ nhếch, cũng cười: “Ừ, đúng là trùng hợp.”
Thanh Tử chủ động đề nghị lái xe đưa họ ra sân bay. Do thân thể Tưởng Thần đặc biệt cần phải tới trước ba tiếng nên sáng sớm ba người đã thu dọn hành lý rồi lên đường.
Phương Hòa cất túi du lịch vào trong cốp xe. Khi quay người lại, cô thấy Tưởng Thần đang một tay kéo cửa xe, một tay quay xe lăn về phía sau để mở ra, sau đó xoay người tới trước cửa, điều chỉnh góc độ và kéo phanh tay xuống, vững vàng vịn vào ghế để nhấc người lên.
Sau khi xác định đã ngồi vững, anh lại vịn ghế trước, cúi người lần lượt kéo cả hai chân vào trong xe.
Điều mà một người bình thường có thể hoàn thành chỉ với một bước trong một giây thì anh lại phải hoàn thành mấy bước như vậy.
Trong khi Phương Hòa đứng im sửng sốt chốc lát, Thanh Tử đã giúp anh cất xe lăn trong cốp xe.
“Em lên xe đi.” Thanh Tử nhìn cô ngẩn người đứng đó, trong mắt hiện lên chút ý tứ, nói nhỏ: “Tưởng Thần là người mạnh mẽ, cậu ấy không muốn làm phiền người khác trong mọi việc. Trên đường cảm phiền em để ý tới cậu ấy một chút nhé.”
Phương Hòa bị cô ấy nhìn đến ngượng ngùng, cô gật đầu.
Sau khi đến sân bay và chào tạm biệt Thanh Tử, Phong Hòa bỗng nhận ra rằng cô sắp rời khỏi nơi này.
Và lần chia tay này chắc chắn là triệt để hơn tất cả những lần trước, nhưng nó cũng giúp cho những lần trở lại tiếp theo trở nên dễ dàng hơn.
Hít sâu một hơi không khí trong lành, Phương Hòa cầm hành lý: “Ta đi thôi.”
Trên đùi Tưởng Thần cũng chỉ có một cái túi du lịch, anh đi song song bên cạnh cô: “Làm phiền cô phải đi trước với tôi thế này.”
“Không sao, tôi cũng quen dậy sớm rồi.” Phương Hòa cười: “Bình thường công việc của tôi cũng không có thời gian cố định, có việc là phải đi ngay, thường xuyên ngày đêm đảo lộn.”
“Tôi nhớ lần trước cô từng giới thiệu mình là phòng viên thời tiết nhỉ?”
“Ừ, tôi chính là mấy người phải mặc áo mưa cầm mic truyền hình trực tiếp trên TV đó.”
Tưởng Thần bật cười trước cách miêu tả của cô: “Cô thường xuyên phải chạy khắp đất nước đúng không?”
“Ừ, tôi hầu như phải chạy khắp cả nước. Thế công việc của anh có bận rộn lắm không?”
Nụ cười trên môi Tưởng Thần vụt tắt, anh dừng lại giữ cái túi trên người: “Khá ổn, địa điểm làm việc và thời gian tương đối cố định. À, lát nữa cô hãy đi theo tôi nhé.”
Phương Hòa theo anh đến quầy dành cho hành khách đặc biệt, nhìn anh lấy giấy tờ tùy thân và một mảnh giấy in ra, rồi điền vào một mẫu đơn khác có từ “Đơn xin xe lăn” và “Xe lăn dành cho hành khách”.
Sau khi điền vào những thứ này, Tưởng Thần quay lại và giải thích với cô: “Tôi không được mang xe lăn của mình lên máy bay mà phải gửi nó kèm với hành lý. Sau đó, tôi sẽ được đổi sang xe lăn hẹp trên máy bay, chắc phải chờ một lát, cô có thể vào trước.”
Phương Hòa nhớ tới lời Thanh Tử dặn, lắc đầu: “Không sao, chúng ta cùng tới thì cùng lên máy bay chứ.”
Tưởng Thần không nói gì, nhìn cô gật đầu. Khi Phương Hòa hoàn thành thủ tục lên máy bay thì nhân viên đẩy xe lăn tới.
Xe lăn ở sân bay hẹp hơn và đơn giản hơn xe lăn thông thường, không thể tự đẩy được, thậm chí không có tay vịn ở hai bên. Tưởng Thần đã tự mình đổi sang xe lăn ở sân bay, cho dù nhân viên kéo dây đai xe lăn và cài chúng lại thì anh vẫn phải chống tay sang hai bên mới có thể ngồi vững.
“Chị là người nhà của anh ấy phải không? Xin mời đi cùng chúng tôi sắp xếp kiểm tra an ninh riêng rồi lên máy bay trước.”
Phương Hòa và Tưởng Thần đều định mở miệng, nhân viên đã đẩy anh đi mà không nghe lời giải thích. Phương Hòa vội vàng đi theo, nhìn Tưởng Thần đang cố gắng hết sức chống đỡ cơ thể vẫn còn đang lắc lư của mình, cô bèn giơ tay bảo vệ anh.
Bọn họ chọn chỗ ngồi AB, Tưởng Thần cảm ơn nhân viên, từ trên xe lăn di chuyển đến ghế ngoài cùng, sau đó lại lần lượt di chuyển đến ghế trong cùng.
Sau vài lần chuyển chỗ, Tưởng Thần thở hổn hển, ống quần cũng nhăn lại. Phương Hòa thấy anh vẫn chống hai tay xuống bên người, không thể cử động tay bèn thắt dây an toàn cho anh.
Tưởng Thần dừng lại, ngẩng đầu cảm ơn cô, sau đó thả lỏng hai tay duỗi thẳng hai chân bị lệch do động tác.
Phương Hòa nhìn đôi chân bất lực đang dựa vào cabin, mũi giày trắng như tuyết, trong lòng khó chịu khi nhớ lại chuỗi hành động anh vừa làm.
Cuộc sống của Tưởng Thần dường như khó khăn hơn cô nghĩ rất nhiều.
Điều khiến cô cảm thấy chua xót hơn nữa là cô hiểu rằng Tưởng Thần cũng là một người kiêu ngạo, lòng kiêu ngạo không cho phép anh dễ dàng bộc lộ sự yếu ớt của mình, cũng không cho phép anh dễ dàng nhận sự giúp đỡ của người khác.
Cuối cùng, kết quả có thể là anh đã cắn răng và hoàn thành mọi thứ một cách khó khăn nhưng bền bỉ.
Đây có thể không phải là một điều xấu, mạnh mẽ và bướng bỉnh thể hiện sự độc lập và kiên trì của Tưởng Thần. Nhưng con người không phải làm bằng sắt đá, mọi người đều cần thả lỏng và nghỉ ngơi, họ cần tìm kiếm và nhận sự giúp đỡ.
Cô lo Tưởng Thần luôn mạnh mẽ sẽ không lộ ra vẻ yếu đuối.
Rốt cuộc Tưởng Thần cũng có thời gian nghỉ ngơi, anh tựa lưng vào ghế.
“Làm phiền cô đã phải chịu khổ cùng tôi rồi.”
“Đâu có, tôi còn được đăng ký trước cơ mà.”
Phương Hòa mỉm cười, trong lòng lại không hề vui vẻ: “Không phiền chút nào.”
Hóa ra cho đến lúc này, Tưởng Thần vẫn luôn khách khí với cô như vậy.
Hết chương 5
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT