Ngày hôm sau, khi Phương Hòa tỉnh dậy, bên giường của Tưởng Thần đã trống trơn.

Quay ra phòng khách, cô thấy anh đang nấu bữa sáng, mặc một chiếc tạp dề kẻ sọc do Phương Hòa mua, đi chân trần, cẩn thận lật miếng trứng rán trong nồi.

Phương Hòa khẽ nhón chân đi về phía sau anh, đưa tay ra gãi vào eo anh.

Đó là nơi nằm trong vùng cảm giác của Tưởng Thần, anh thoáng cảm thấy chuyển động bèn quay lại, đối mặt với Phương hòa đang cười toe toét.

“Em dậy rồi à?”

Lòng bàn tay mát lạnh ôm lấy tay nghịch ngợm của cô, Tưởng Thần xoay xe lăn lại, dùng ánh mắt như thiêu đốt nhìn cô.

Mặt Phương Hòa đỏ bừng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Em ngủ ngon lắm.”

Cô vội vàng đáp lại một câu rồi chạy đi rửa mặt.

Để lại Tưởng Thần đang cười xấu xa, vịn vào bánh xe duỗi cổ hô: “Em chạy chậm chút! Anh không đuổi kịp em.”

Người trong gương đầu tóc xõa tung, quần áo xộc xệch, nhưng trên mặt không kìm được nụ cười.

Khi Tưởng Thần bưng bữa sáng lên bàn, anh nhìn thấy Phương Hòa cầm điện thoại di động chạy tới.

“Nhóm em báo rằng mọi người sẽ đến Nam Kinh để phỏng vấn một nhà văn cũ, tất cả sẽ đi vào sáng mai.”

Hai mắt Phương Hòa sáng ngời, đây là điều cô thực sự yêu thích.

“Tốt quá, hôm nay phải chuẩn bị đồ đạc thôi, em đi mấy ngày?”

“Chắc khoảng một tuần ạ, em phải chuẩn bị cho phần dàn cảnh ở giai đoạn đầu.”

Phương Hòa ngồi trên ghế, đặt điện thoại xuống nhích lại gần anh: “Cũng lâu.”

“Em nhớ theo dõi dự báo thời tiết, hơn nữa mang thêm một ít quần áo dày đi. Gần đây nhiệt độ chênh lệch quá lớn, em đừng để bị cảm lạnh.”

“Dạ.” Phương Hòa cúi đầu, không nói lời nào.

“Sao thế? Không nỡ xa anh à?”

Tưởng Thần kéo cô ngồi trên đùi: “Anh sẽ gọi điện thoại cho em mỗi ngày.”

Phương Hòa ngước mắt nhìn, một lúc lâu sau bỗng hôn chụt một cái rõ kêu vào mặt anh.

“Anh cũng vậy, phải ăn uống nghỉ ngơi cho tốt, đừng để bản thân quá mệt mỏi nhé.”

Hôm sau tiễn Phương Hòa xong, Tưởng Thần lại trở về công ty làm việc.

Căn nhà không có Phương Hòa chợt trở nên yên tĩnh khiến anh cảm thấy cô đơn.

Ba ngày sau đó, Tưởng Thần đều vùi mình làm việc trong công ty, ngày nào cũng đi sớm về muộn, ăn uống phần lớn giải quyết bằng cơm hộp.

Thời tiết chuyển mùa, con người mất hết sức sống. Buổi tối Tưởng Thần cảm thấy hơi mệt mỏi, mãi đến ngày thứ tư tỉnh dậy mới cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người đau nhức.

Nằm một lúc mà vẫn không thể ngồi dậy, Tưởng Thần đành gọi cho Quý Minh Đông.

May sao hôm nay là cuối tuần, tình cờ Quý Minh Đông cũng được nghỉ nên vừa nhận được điện thoại của anh đã vội vàng chạy tới. Không kể đến Phương Hòa, tính cách giữa hai người cũng khá hợp nhau, đã sớm trở thành bạn tốt.

Khi đến bệnh viện kiểm tra, anh bị cảm sốt kèm theo nhiễm trùng đường tiết niệu. Do thể trạng đặc biệt nên anh phải nhập viện truyền tĩnh mạch vài ngày, sau khi hết sốt mới được về nhà.

Quý Minh Đông đã giúp anh làm thủ tục nhập viện và thanh toán tiền. Anh ấy dựa vào cửa, nhìn thấy Tưởng Thần khó khăn lật người bèn đi tới giúp đỡ.

“Cảm ơn anh, Đông Tử.” Tưởng Thần nằm yên thở hổn hển mấy hơi mới ổn định lại: “Tôi đã gọi y tá quen tới, anh cứ yên tâm mà về đi.”

Anh dừng lại, vỗ vào cánh tay Quý Minh Đông: “Tạm thời đừng nói chuyện này với cô ấy, tôi sợ cô ấy lo lắng. Tôi quen ở đây một mình rồi.”

“Anh chắc chứ?” Quý Minh Đông buồn bực gãi đầu: “Tôi chỉ sợ Phương Hòa biết sẽ đánh chết tôi.”

“Không sao đâu.” Tưởng Thần nghiêm nghị: “Tôi lại sợ cô ấy biết chuyện sẽ bỏ việc chạy về đây.”

“Cô ấy rất thích công việc này, bây giờ lại mới bắt đầu, tôi không muốn quấy rầy cô ấy.”

Quý Minh Đông do dự mãi: “Được rồi, tôi sẽ giả vờ không biết, nhưng tôi sẽ canh chừng anh giúp cô ấy. Anh phải nhanh chóng hồi phục sức khỏe, nếu không tôi cũng bị vạ lây đấy.”

Tưởng Thần cười, lại ho nhẹ: “Tôi sẽ chú ý.”

Một lúc sau, y tá đến, người đàn ông giản dị chừng bốn mươi tuổi này có vẻ rất quen Tưởng Thần, cũng rất đáng tin cậy. Quý Minh Đông thấy thế thì thoáng yên tâm, buổi chiều đợi anh truyền xong một chai thuốc rồi về nhà.

Buổi tối Tưởng Thần khá lo lắng, việc gọi điện thoại hàng ngày không thể tránh thoát, anh chỉ có thể giữ vững tinh thần, ngồi trò chuyện với Phương Hòa một lát.

May mà hôm sau Phương Hòa phải chính thức phỏng vấn nên buổi tối rất bận, cô nói vài câu lại dặn dò anh ngủ sớm rồi cúp máy, không phát hiện ra có gì khác thường.

Tưởng Thần thở phào, cả người chẳng còn sức lực, y tá đỡ anh nằm xuống, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau vẫn truyền dịch, uống thuốc, Tưởng Thần cảm thấy trên người đã đỡ đau nhức khó chịu, song vẫn chưa lại sức.

Sau tai nạn, anh đã tập luyện hồi phục rất tốt, kiểm soát bàng quang tốt, bình thường uống nước đúng giờ và đi tiểu thường xuyên sẽ không có vấn đề gì. Tuy nhiên, dù cẩn thận đến đâu, anh vẫn sẽ phải nằm viện một hoặc hai lần trong năm do cảm hoặc sốt.

Không còn cách nào khác, đây là cuộc sống mà mọi bệnh nhân liệt nửa người phải đối mặt.

Anh nhìn cái ống mỏng kéo dài từ dưới chăn bông, tự hỏi liệu nó đang trôi nhẹ hay thật nặng.

Quý Minh Đông mang bữa sáng đến, thậm chí nó còn ngon hơn đồ ăn trong nhà ăn bệnh viện, nhưng anh vẫn không có cảm giác ngon miệng.

Mơ màng ngủ cả buổi, cơn sốt cuối cùng cũng hạ xuống.

Lúc anh tỉnh dậy đã là chạng vạng, y tá Trần thấy anh đã tỉnh bèn cởi chăn bông ướt đẫm mồ hôi, ôm giường khác qua.

“Làm phiền anh quá.” Tưởng Thần gật đầu với y ta: “Tôi muốn ngồi một lúc.”

Đầu giường từ từ được nâng lên, mặc dù đã rất chậm song huyết áp thấp vẫn khiến anh chóng mặt, buồn nôn, tim đập nhanh và tức ngực.

Tưởng Thần nắm chặt ga trải giường, cắn răng một hồi mới mở mắt.

“Vừa rồi có người gọi điện thoại cho anh.” Lão Trần thấy anh ngồi vững vàng mới đưa điện thoại cho anh: “Lần đâu tôi không nghe, cô gái kia lại gọi liên tục, tôi đành phải nhấc máy bảo anh đang nghỉ ngơi, cô ấy hỏi tôi địa chỉ rồi cúp máy.”

Trong lòng Tưởng Thần run lên, anh nhanh chóng xem điện thoại, quả nhiên là Phương Hòa.

Lão Trần thấy sắc mặt anh khác thường thì lúng túng hỏi: “Không sao chứ?”

“Không sao đâu, cảm ơn anh.” Trong lòng Tưởng Thần rối bời, anh gượng gạo nở nụ cười: “Tôi gọi lại cho cô ấy là được.”

Đợi lão Trần ra ngoài, Tưởng Thần mới cố gắng giữ bình tĩnh gọi lại cho cô.

Không nhấc máy.

Anh thoáng luống cuống, dẫu biết có rất nhiều lý do khiến Phương Hòa không cầm máy hoặc cô đã lên máy bay, song trong lòng anh vẫn vô vùng lo lắng.

Nhìn lại lần nữa, trên điện thoại có một cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Quý Minh Đông: Tiểu Hòa đã mua vé trở về, vì vậy tôi sẽ không đến để tránh đầu sóng ngọn gió, người an hem, hãy bảo trọng.

Hòn đá trong lòng rơi xuống đất, Tưởng Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tuyệt quá, em sắp trở lại. Anh rất sợ sẽ mất liên lạc với em thêm một lần nữa.

Những gì xảy ra ở Tang Châu lúc đó: Bị thương, mất liên lạc, xuýt chút nữa khiến Tưởng Thần hồn bay phách lạc, sau này trở thành nỗi ám ảnh của anh.

Lúc đó, anh cũng vừa từ bệnh viện về nhà thì mất liên lạc với cô.

Mặc dù lần này anh đã che giấu tình trạng của mình rồi lại bị cô phát hiện, lúc này anh cảm thấy lo lắng và thấp thỏm.

Nhưng cũng may cô vẫn mạnh khỏe, thể là đủ rồi.

Hết chương 19

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play