Trang trại Thanh Vũ được xây dựng dưới chân núi Vũ Sơn, đầu xuân trùng với cuối tuần, mới sáng sớm mà bãi đỗ xe bên ngoài trang trại đã chật kín người.
Người dân từ già đến trẻ mang theo đồ dã ngoại, đồ ăn và máy ảnh xếp hàng dài ở phòng vé từ sớm.
May mắn thay, việc quản lý trang trại khá tốt, Tưởng Thần đã tìm được một chỗ đỗ xe dành cho người khuyết tật rồi thuận lợi dừng lại. Anh và Phương Hòa cũng tham gia xếp hàng.
Phương Hòa đội một chiếc mũ rộng của ngư dân, bên trên mặc một chiếc áo len kẻ sọc, bên dưới mặc quần jean ống rộng và giày vải, trông rất hợp với áo sơ mi vải lanh và quần cotton của Tưởng Thần.
Ánh nắng không quá chói chang, Phương Hòa vởi mũ ra xoay trong tay, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu ngó xem chỗ bán vé đã mở cửa chưa.
Tưởng Thần thấy cô buồn chán thì vỗ vỗ chân mình: “Em có muốn ngồi không?”
“Hừ.” Phương Hòa oán trách trừng anh một cái, bĩu môi: “Đang chốn đông người.”
“Hơn nữa.” Cô cười xấu xa, cúi người lại gần: “Nếu em thực sự ngồi xuống thì người xấu hổ trước là anh nhỉ.”
Tưởng Thần bị nói trúng tim đen, cúi đầu ho nhẹ một tiếng, giả vờ kéo túi trên chân: “Em mang gì đi thế?”
“Chẳng phải sáng nay hai chúng ta đã cùng nhau xếp đồ ư. Trong đó có đồ dã ngoại, đồ ăn nhẹ, sách, hết rồi.”
Phương Anh thần bí vỗ vỗ túi vải của mình: “Trong này có đồ tốt của em, hiện tại không cho anh xem.”
Tưởng Thần vươn tay định giật lấy, Phương Hòa vội vàng tránh ra, vừa chạy vừa cười: “Bán vé rồi, anh mau mua vé đi, dừng lại!”
Ngay khi mở cửa, người dân đổ xô đến điểm ngắm cảnh như đổ xô đi mua hàng giảm giá trong siêu thị. Một lúc sau, bên bờ sông phủ đầy các loại vải dã ngoại sặc sỡ.
Phương Hòa và Tưởng Thần chậm rãi đi cuối, đợi những người khác ngồi xuống rồi mới chọn nơi yên tĩnh nhất.
Cỏ đã mọc rất rậm rạp, cứng ngắc, xanh mướt bao phủ toàn bộ trang trại. Phóng tầm mắt ra xa, cỏ xanh theo gió cuộn sóng trải dài đến cuối tầm mắt.
Phương Hòa phải cố gắng hết sức mới chống lại sự thôi thúc muốn lăn trên cỏ.
Con đường bê tông duy nhất chỉ kéo dài đến giữa đồng cỏ, đi tiếp cũng chỉ có thể giẫm lên cỏ. Tưởng Thần đẩy mạnh xe lăn, bả vai gồng lên, xe lăn từng bước chậm rãi, khó nhọc.
Phương Hòa vội vàng tiến lên vài bước, đẩy anh từ phía sau. Tưởng Thần quay đầu lại nhìn cô, tay không ngừng vận động, thở hổn hển: “Em vất vả rồi.”
Phương Hòa vỗ một cái vào vai anh: “Anh nói gì đấy, mau nhìn đường đi.”
Quãng đường ngắn ngủi mười mét mà phải đi hơn mười phút, khi đến một nơi tương đối bằng phẳng, cả hai đều thở hổn hển.
Trải tấm vải dã ngoại ra, Phương Hòa ngồi xuống, ngước mắt lên nhìn thấy Tưởng Thần vẫn ngồi trên xe lăn, rũ mắt nhìn cô.
“Anh xuống đây đi.” Cô ra hiệu, thấy Tưởng Thần vẫn không nhúc nhích bèn lại gần hỏi: “Có cần em giúp anh không?”
Tưởng Thần nhìn xung quanh, lắc đầu: “Không cần đâu, anh tự làm được.”
Phương Hòa cũng quay đầu lại xem, chợt hiểu ra.
E là những người xung quanh đã quan sát hai người từ lần đầu tiên bước vào bãi cỏ, hiện tại họ đang lén lút nhìn về phía này.
Cô giở trò xấu, cố tình bắt gặp ánh mắt của những người đó và nở nụ cười toe toét với họ, cười vô cùng rạng rỡ.
Cô quay đầu cười một vòng, tất cả những ánh mắt đó bắt đầu chuyển sang một bên, không còn ai nhìn họ nữa.
Đặt tay lên chân của Tưởng Thần, Phương Hòa chớp chớp mắt: “Anh xuống đây, kệ họ đi.”
Tưởng Thần nắm tay cô, gật đầu.
Anh xoay người lần lượt sang trái rồi sang phải dịch lên trước, một tay vịn bánh xe, cúi người xuống, một tay mượn sức nhấc cơ thể xuống tấm vải dã ngoại.
Phương Hòa ngồi bên cạnh che chở, giúp anh đẩy xe lăn đi, cô nhìn Tưởng Thần duỗi thẳng chân, sau đó thần bí mở túi của mình.
“Tada!” Cô cười, quay lại cho anh xem thứ cô đang cầm trên tay, đó là một chiếc đệm tròn và một chiếc chăn nhỏ.
“Này, anh tựa thế này sẽ thoải mái hơn một chút.” Phương Hòa tiến lại gần, nhét đệm ra sau rồi trải chăn cho hai người bọn họ.
“Anh thử xem có thoải mái hơn không?”
Cô nhìn anh đầy mong đợi, Tưởng Thần cố gắng buông tay, quả nhiên ổn định hơn rất nhiều.
Chăn dưới tay rất mềm và ấm.
Anh không thể cảm nhận được cái đệm đằng sau mình, nhưng cảm giác thực sự ổn định.
“Em lại đây.” Tưởng Thần vẫy tay với cô, khi Phương Hòa ngồi xuống bên cạnh, anh vội ôm lấy cô.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ xinh đẹp và tai cô: “Cảm ơn em.”
Từ mặt đến cổ Phương Hòa đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cô bất an vặn vẹo người, không dám quay lại nhìn anh: “Có gì mà cảm ơn chứ.”
Giang Trần cười khẽ, giọng nói bên tai cô, mùi kem cạo râu quanh quẩn nơi đầu mũi: “Cảm ơn em đã ở bên cạnh anh.”
Anh dứt lời, cở thể hơi cứng ngắc của Phương Hòa lập tức mềm nhũn ra, xoay người lao thẳng vào vòng tay anh.
Tưởng Thần chịu đỡ được, hai người cùng nhau ngã trên bãi cỏ. Ánh mặt trời chiếu xuống mặt, ấm áp đến mức khiến người ta không mở nổi mắt, cả người chỉ muốn nhắm mắt lại mà hôn.
Phương Hòa quay lại làm việc trên đài truyền hình đã được nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, Tưởng Thần vừa tẩm bổ lại chăm sóc cô cẩn thận khiến cô tăng lên mấy cân.
Vì tai nạn này, cấp trên đã hỏi ý kiến của Phương Hòa, cô được chuyển đến nhóm làm việc của Quý Minh Đông và trở thành trợ lý của anh ấy.
Trên đời có chuyện thật không ngờ, Phương Hòa nghĩ, cô không ngờ sau tai nạn này lại vừa kiếm được bạn trai vừa vô tình làm tăng chỉ số hạnh phúc trong công việc, quả là nhờ họa được phúc.
Mặc dù Phương Hòa đã có thể chạy nhảy, khỏe mạnh như hoa nhưng không ai trong số họ đề cập đến việc chuyển nhà.
Ban đầu, Phương Hòa ngủ trong phòng cho khách. Tuy nhiên vào một buổi đêm, Tưởng Thần ra khỏi phòng tắm sang ngó cô lại thấy cô đau chân đến không ngủ được. Vì vậy anh đành lên giường ôm cô ngủ.
Hôm đó anh nhẹ nhàng trò chuyện với cô cả đêm, không biết cả hai đã ngủ say từ lúc nào. Mặc dù Tưởng Thần đã rèn luyện thói quen trở mình vào lúc nửa đêm, song sợ quấy rầy đến Phương Hòa, anh không dám động đậy, kết quả sáng sớm hôm sau tỉnh dậy đã bị chuột rút.
Phương Hòa lo lắng mà không biết phải làm gì, sau lại nhớ tới cuốn sách dưỡng sinh đã đọc mấy ngày trước khi nhàn rỗi, cô vội vàng giúp anh duỗi thẳng cơ bắp rồi xoa bóp.
Khi cơn co thắt qua đi, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười với nhau.
Từ đó về sau, Tưởng Thần thường xuyên nằm đợi cô ngủ rồi mới trở lại phòng mình. Phương Hòa biết anh không ngủ được trên giường cho khách, lại không đành lòng để anh chịu đựng, vì vậy rốt cuộc có một ngày, cô đã ôm chăn chạy lên giường Tưởng Thần ngủ.
Cho đến lúc đó, cô mới cảm thấy mình đã bước vào cuộc sống của anh. Cô biết anh không thể thay đổi tư thế giống như mình nên phải thường xuyên trở mình. Cô biết là do huyết áp thấp nên anh không thể ngồi dậy quá nhanh vào buổi sáng……
Đối với Tưởng Thần, dù là chuyện bình thường đều phải kiên nhẫn xử lý và chú ý ngày này qua ngày khác. Phương Hòa không biết nếu bản thân như thế sẽ làm thế nào, chỉ cần nhìn bộ dạng của Tưởng Thần là lòng cô đã khó chịu, cô rất muốn chia sẻ với anh.
Vì vậy, cô học cách trò chuyện với anh khi mới ngủ dậy, cô cũng học cách bình tĩnh đối phó với cơn co giật của anh. Ngay cả khi đang ngủ cô đều có thể nhớ đến việc trở mình của Tưởng Thần, nghe thấy động tĩnh là tỉnh lại giúp anh.
Hơi mệt song lại thỏa mãn, bởi vì cuối cùng cô cũng có thể làm được gì đó cho Tưởng Thần.
Bởi vì tuần hoàn máu kém nên chân Tưởng Thần luôn lạnh lẽo. Anh không chịu để cô bận tâm, nhưng Phương Hòa luôn dựa vào việc anh không cảm giác được mà bí mật trèo lên đôi chân mát lạnh của anh, dùng nhiệt độ cơ thể của chính mình để sưởi ấm cho anh.
Cho đến một ngày, cô tỉnh dậy và thấy Tưởng Thần đang nhìn mình chằm chằm.
“Anh đang suy nghĩ gì vậy?” Cô vươn tay chọc chọc trán anh, xấu hổ hỏi: “Có phải tướng ngủ của em rất xấu không?”
Tưởng Thần bật cười, lập tức ôm cô vào trong lòng: “Đương nhiên không phải, cả đêm em đã vất vả rồi, mau ngủ tiếp đi.”
Anh không nói tiếp, thế nhưng trong đôi mắt anh lại cuồn cuộn gợn sóng, hút cô vào trong.
Phương Hòa gật đầu, hài lòng nhắm mắt lại, đặt tay lên eo anh và ngáp một cái.
Tưởng Thần cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, sau đó cầm tay cô đặt vào nơi anh có thể cảm nhận được, khẽ cười.
Hết chương 17
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT